“Ninh Duệ Thần, anh có nghĩ đến chuyện nếu anh làm như vậy, mọi người sẽ nói anh như thế nào đây?” Tô Duyệt không để ý đến lời trêu đùa của anh, cầm chén thuốc cúi đầu, đôi mắt trong suốt lẳng lặng nhìn thuốc nước màu nâu, nỏi nhỏ.
Anh đương nhiên là lấy danh nghĩ của phủ thị chính để giúp đỡ cô, nhưng trên đời này không có bức tường nào mà gió không lọt qua được cả, nhất là trong giới quan trường chính trị, chỉ cần không cẩn thận mà đi nhầm một bước cũng bị người khác mượn cớ mà đạp xuống, cô không muốn Ninh Duệ Thần vì mình mà bị người khác nói là lạm dụng tư quyền, rồi lại chịu ất ức không đáng có.
Ánh mắt sâu thẳm nhìn cô gái trước mặt, mặc dù anh hoàn toàn không để những kẻ đó vào trong mắt, chỉ cần có thể giúp vợ của mình, những người đó đâu có quan hệ gì với anh đâu? Nhưng khi cô nói như vậy tức là cô đang đứng trên lập trường của anh mà suy nghĩ, vừa nghĩ như thế, đột nhiên Ninh Duệ Thần lại cảm thấy lòng mình ấm áp.
“Tiểu Duyệt, trong lòng anh em là người giỏi nhất, cho dù không có ai khẳng định em... Vẫn còn có anh.” Ninh Duệ Thần cười nhẹ, sắc mặt hơi tái nhợt, “Cho nên lúc nào anh giúp em, thì em không cần cảm thấy có gánh nặng gì, bởi em đáng giá để anh làm vậy, huống chi, anh tin em cuối cùng nhất định sẽ thực hiện được ước mơ của mình, điều em thiếu bây giờ chỉ là rèn luyện và cơ hội, mà anh nguyện làm Bá Nhạc* của em.”
[Bá Nhạc (người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, "Bá Nhạc" không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể)]
Tô Duyệt hơi cúi đầu, giọng nói rất thấp, “Có lúc ngay cả em cũng hoài nghi chính mình, rốt cuộc bản thân em có thích hợp đi con đường này không, anh có nghĩ em đã quá cố chấp không, anh Ninh, anh tin tưởng em như vậy sao?”
“Ừ, tất nhiên anh tin tưởng em rồi.” Anh không chút nghĩ ngợi liền nói, đôi mắt thâm sâu nhìn chén thuốc trong tay cô, trong mắt thoáng hiện qua một vẻ hài hước, “Đừng suy nghĩ nhiều nữa, thuốc mau nguội lắm, Tiểu Duyệt, mau bón thuốc cho anh đi.”
“....” Tất cả cảm động của Tô Duyệt vì câu nói này mà thoáng chốc biến mất tiêu.
Trên mặt người đàn ông thoáng cái bày ra vẻ uất ức, “Tiểu Duyệt, chẳng lẽ em không mong anh nhanh khỏi sao?”
“Không phải...” Tô Duyệt liền vội vàng lắc đầu, giọng nói nhỏ như muỗi vo ve, “Em chỉ thấy phương pháp mớm thuốc này.... không vệ sinh cho lắm.”
“Không vệ sinh?” Ninh Duệ Thần chau mày, cầm chén thuốc trong tay Tô Duyệt qua, uống một ngụm, ngay cả chân mày cũng không nhíu lại chút nào, “Anh chỉ muốn em đưa chén thuốc cho anh thôi mà, như vậy.... thì có chỗ nào không vệ sinh?”
Khuôn mặt cô gái trong nháy mắt đỏ bừng lên, trong đôi mắt thâm sâu chớp hiện một nụ cười, không có việc gì làm lại đi trêu chọc cô gái dễ xấu hổ này, rất thú vị.
“Không phải em nghĩ là lại miệng đối miệng đút thuốc cho anh giống như lần đầu tiên đấy chứ?” Anh thản nhiên nói, còn cố tình kéo dài âm cuối, giống như ẩn chứa ý mập mờ nào đó.
Cánh tay cường tráng chống lên ghế salon, lúc này Ninh Duệ Thần chẳng có chỗ nào giống bệnh nhân phát sốt cả đêm cả, bởi vì uống thuốc mà trên đôi môi mỏng gợi cảm vẫn còn dính chút nước, dưới ánh đèn sáng trưng lại lộ ra vẻ mê người, trở thành trai đẹp hấp dẫn.
Ánh mắt trong suốt chỉ hơi liếc một cái, liền khiến Tô Duyệt vội cúi đầu, trái tim nhỏ không nghe theo ý của cô mà nhảy bùng bùng, dù gì cô cũng là một người phụ nữ bình thường, khi đối mắt với trai đẹp thì sức chống cự cũng sẽ giảm xuống.
Mặc dù ngày ngày sinh hoạt cùng một chỗ với Ninh Duệ Thần, nhưng Tô Duyệt phát hiện đối với người đàn ông này, cô hoàn toàn không có chút sức miễn dịch nào cả.
Bất cứ lúc nào, chỉ cần một động tác nhỏ của Ninh Duệ Thần, thậm chí là một ánh mắt mờ ám cũng khiến lòng cô rung động.
Tuyệt đối là hồng nhan họa thủy!
“Em....” Tô Duyệt mở miệng, vốn muốn nói em không có! Nhưng mới nói được một chữ thì không nói được nên lời nữa.
Bởi vì lúc này, đôi môi còn dính nước đã đến gần Tô Duyệt hơn, khiến Tô Duyệt từ trước đến giờ vẫn luôn bình tĩnh, cũng không khỏi sinh ra khát vọng muốn cắn mạnh lên đôi môi khêu gợi kia!
Nhưng mà, một tia lý trí xót lại cuối cùng đã ngăn cô không hóa thân thành nữ sắc lang.
“Vợ, thật ra em cũng không phải là không thể áp đảo anh, giống như lần đầu tiên của chúng ta vậy, em trên anh dưới.” Ninh Duệ Thần khẽ nói bên tai Tô Duyệt khiến cả người cô nhất thời nổi hết cả da gà.
Người đàn ông này, cách tán tỉnh đúng là khiến người bình thường không thể nào chịu nổi mà.
Cho nên Tô Duyệt quả quyết nhảy dựng lên từ trên ghế, lui về phía sau, kiên quyết giữ vững khoảng cách một mét với người đàn ông nguy hiểm kia.
“Tiểu Duyệt, em còn sợ cái gì nữa? Bây giờ anh là bệnh nhân, sẽ không làm như vậy, hơn nữa, có phải em sợ.... sẽ không khống chế được mình phải không?’ Giọng nói bình thản của anh lại lần nữa xuyên qua không gian nhỏ này truyền vào tai Tô Duyệt, trong đó còn có vài phần tán tỉnh.
Nhưng đúng vào lúc này, điện thoại của Ninh Duệ Thần bỗng đổ chuông, Tô Duyệt thở phào một hơi thật to, cực kì giống giai cấp vô sản, người lao động bị áp bức lâu dài cuối cùng cũng tìm được tự do.
Thấy Tô Duyệt như vậy, Ninh Duệ Thần cũng không buồn bực tí nào, đôi mắt thâm sâu liếc nhìn cô gái đang âm thầm may mắn, lặng yên mỉm cười.
Cô, vẫn dễ dàng xấu hổ như vậy.
Thật đúng như mong đợi, anh không cần dùng bất kì thủ đoạn nào bất kỳ phương thức nào cũng có một ngày cô sẽ tự chủ động với anh.
“Anh, tối nay có một buổi tiệc rượu, lão đầu kia bảo em hỏi anh tối nay có đi không?” Mới vừa nhận máy, bên kia đã truyền đến giọng nói của Ninh Uyển Thu.
“Không đi.” Đơn giản hai chữ liền thể hiện rõ lập trường của Ninh Duệ Thần.
Giống như đã sớm đoán được đáp án của anh, Ninh Uyển Thu liền nói ra những lời kịch đã sớm chuẩn bị trước, “Anh, em biết anh không có hứng thú với vị trí thừa kế tập đoàn Ninh thị, nhưng anh cam tâm dâng cả tập đoàn cho Tống Thiệu Huy lòng muông dạ thú kia sao? Mặc dù em biết anh không để ý đến chút tiền này, nhưng nước phù sa không chảy ruộng ngoài, kể cả như thế anh cũng cảm thấy không sao phải không?”
Tập đoàn Ninh thi là do một ty Ninh Hạc Hiên thành lập, có thể nói đây là tâm huyết cả đời của ông cụ, Ninh Hạ Hiên có một trai một gái, con trai chính là ba của Ninh Duệ Thần và Ninh Uyển Thu, lúc ấy Ninh Hạc Hiên đã tìm được người thừa kế, nhưng sau tai nạn máy bay ấy đã không trở về nữa.
Con gái của Ninh Hạc Hiên – Ninh Thiến Như kết hôn với con trai của công ty Tống thị xong thì sinh được một con trai, cũng chính là Tống Thiệu Huy. Hôm nay, nhà họ Tống đối với miếng thịt béo tập đoàn Ninh thị có thể nói là nhìn chằm chằm, thậm chí đã từng dùng không ít thủ đoạn vì muốn đoạt được tập đoàn Ninh thị, nhưng cuối cùng vẫn không được như ý, cũng vì vậy, Ninh Hạc Hiên không đồng ý giao tâm huyết của mình cho nhà họ Tống.
“Không đi.” Hai chữ như cũ, trên mặt Ninh Duệ Thần không chút thay đổi.
Trong điện thoại im lặng trong giây lát, khi Ninh Duệ Thần còn đang mất kiên nhẫn muốn cúp điện thoại thì giọng nói chậm rãi của Ninh Uyển Thu vang lên, “Được rồi, em đi.”
Lông mày của anh hơi nhướng lên, “Em đi sao?”
“Đúng vậy.” Giọng nói của Ninh Uyển Thu vẫn bình thản như cũ, “Chờ sau này anh với chị dâu có con, thân làm em chồng đâu thể thiếu quà ra mắt được, cho nên em sẽ chuẩn bị sẵn tập đoàn Ninh thị, để cho cháu trai không có chuyện gì làm thì chơi đùa một chút.”
“Không được đi.” Giọng nói y hệt ra lệnh, không có chút nhượng bộ nào.
Trên thương trường đấu đá nhau như thế nào trong lòng Ninh Duệ Thần là người hiểu rõ nhất, anh đồng ý cho Ninh Uyển Thu trông coi quán bar của cô nhưng tuyệt đối không cho phép cô đi tranh giành cái công ty rách đó với Tống Thiệu Huy, lại càng không đồng ý bởi vì quan hệ lợi ích mà cô phải giao thiệp với những người mà cô vẫn luôn chán ghét.
“Không sao đâu... dù sao những năm nay đều là như vậy mà, những buổi tiệc đó đối với em mà nói chỉ là chuyện thường như cơm bữa mà thôi, mặc dù có hơi phiền môt chút, nhưng cũng không thể đứng nhìn giang sơn mà “lão già” khổ sở gây dựng trao vào tay người khác dễ dàng như thế được, được rồi, anh cứ yên tâm đi.” Giọng nói dễ dàng nhưng lại lộ ra mùi vị bất đắc dĩ.
Ninh Hạc Hiên chỉ có hai người Ninh Duệ Thần và Ninh Uyển Thu, nếu không muốn đưa tập đoàn cho Tống Thiệu Huy, lại không muốn người khác nói xấu, vậy thì hai anh em bọn họ phải có một người bị cuốn vào trong cuộc chiến tranh đoạt này.
Nếu Ninh Uyển Thu tham dự, vậy thì đối với những gia tộc khác đã thèm thuồng miếng thịt béo Ninh thị đã lâu tất nhiên sẽ đưa người thừa kế của mình ra, trăm phương ngàn kế đến kết thân, thuận nước đẩy thuyền ăn tập đoàn Ninh thị vào trong bụng.
Mặc dù từ trước đến giờ Ninh Uyển Thu không dựa theo lẽ thường mà ra bài, nhưng một khi cô đã ra tay thì chắc chắn sẽ không thua thiệt, nhưng trong lòng Ninh Duệ Thần không muốn để cô bị cuốn vào.
Hơn nữa, một khi đã đụng vào thì cả đời cũng không thể tách ra được.
Còn anh chỉ muốn để cho Ninh Uyển Thu sống tự do tự tại.
“Không được đi.” Trong giọng nói trầm thật thấp hàm chứa một chút tức giận, “Em cảm thấy hoa đào thối nát bên cạnh mình còn quá ít phải không?”
“Hoa đào thối nát cũng là hoa, điều đấy chứng minh em gái anh vẫn còn rất nhiều sức quyến rũ, không sao đâu.... em có thể ứng phó được mà.” Ninh Uyển Thu không để ý nói.
Nhưng khi Ninh Duệ Thần nghe vậy, đối với anh mà nói đây cũng là một kiểu đấu tranh.
Hồi lâu, anh mới nói: “Em đừng đi, anh đi.”
“A, như vậy sao được chứ, cái này không phải đã vi phạm nguyên tắc làm người của anh rồi sao, không được, không được đâu.”
“Ninh Uyển Thu, em câm miệng lại, đừng cho là anh không biết ý định của em.” Giọng của người đàn ông bỗng nhiên lạnh xuống, sở dĩ Ninh Uyển Thu lấy lui để tiến, còn không phải là vì đoán được anh sẽ không trơ mắt để cô đi vào đó.
“Ha ha, bị anh phát hiện rồi, anh đúng là thông minh, cứ như vậy nhé, em tắt máy đây.” Noi xong, đầu dây bên kia truyền đến âm thanh tút...tút.
Trong đôi mắt thâm sâu hiện lên một chút khác thường, ngẩng đầu, nói với cô gái trước mặt, “Tiểu Duyệt, tối nay anh phải ra ngoài rồi, hôm nay tan làm em về một mình được không?”
“Hôm nay em không đi làm, anh vừa mới ốm xong mà, em ở nhà chăm sóc cho anh.” Tô Duyệt cố ý nói, vẻ mặt lúc này của cô cho thấy cô đang rất nghiêm túc.
“Được rồi.” Có người đẹp chăm sóc bên cạnh, vợ yêu đã ra lệnh thì tất nhiên Ninh Duệ Thần sẽ không từ chối.
Tô Duyệt chậm rãi đi đến bên cạnh Ninh Duệ Thần, nhìn anh một lúc, mấy lần muốn nói xong lại thôi, dừng một lát, cuối cùng lên tiếng: “Ừm.... Bữa tiệc tối nay em có thể đi với anh không?”
Lông mày nhíu lại, cô không thích những nơi ồn ào náo động, càng chán ghét những buổi tiệc thương mại như vậy, nhưng hôm nay, Tô Duyệt lại chủ động yêu cầu đã nằm ngoài dự liệu của anh.
“Nếu như anh cảm thấy không tiện thì thôi vậy.” Thấy Ninh Duệ Thần không nói lời nào, Tô Duyệt vội vàng nói, cô không muốn làm khó anh.
Mặc dù trong lòng cô hơi khó chịu.
Bữa tiệc lần này, không cần suy nghĩ cô cũng biết trong lòng anh cảm thấy rất ghét, cho nên vừa rồi Tô Duyệt mới nghĩ ra một cách, cô phải ở bên cạnh anh, cho anh một chỗ dựa.
Còn hiện giờ xem ra, suy nghĩ của cô ngây thơ đến mức nào, từ lúc hai người bắt đầu, chỉ có cô cần anh, mà cô chẳng giúp gì được cho anh cả.
Nhưng cô muốn làm điều gì đó cho anh.
Thấy Ninh Duệ Thần vẫn không nói lời nào, cuối cùng Tô Duyệt lấy dũng khí, đôi mắt trong suốt chống lại đôi mắt thâm sâu của anh, “Lần này để em đi cùng anh, được không?”