Gặp Được Tình Yêu Đích Thực

Chương 113-6: Đại kết cục (6)




Đến nhà họ Tô, trên cái bàn tròn lớn đã bày cái nồi lẩu đang sôi sùng sục, ông nội Tô và Tô Đông Thần ngồi quanh nồi lẩu thỉnh thoảng cãi nhau, cho vài sợi nấm kim châm vào trong nồi.

"Đừng thả cải vào, Tiểu Duyệt không thích ăn đâu!" Ông nội Tô đột nhiên hét lớn một tiếng, chiếc đũa trong tay nhanh chóng gắp mấy miếng củ cải ra ngoài.

"Nhưng con muốn ăn mà." Giọng ai oán của Tô Đông Thần vang lên, trơ mắt nhìn đĩa củ cải trắng.

"Vậy cũng không được cho vào! Tiểu Duyệt vừa ngửi thấy mùi củ cải trắng thì sẽ không thoải mái!" Ông nội Tô vẫn mang vẻ mặt từ chối, tuy Tô Đông Thần không muốn nhưng cũng chỉ có thể nghe theo.

"Cho nhiều củ cải trắng chút đi, gần đây không biết tại sao cháu lại rất thích ăn."Tô Duyệt vừa nói vừa mon men tới bên cạnh xem xét, phát hiện nồi lẩu kia là nước sườn mà cô thích.

"Mới sáng sớm thằng nhóc Ninh Duệ Thần kia đã mang một nồi lớn, còn có cả canh gà, thịt kho tàu đã nấu xong, sườn xào chua ngọt, đủ để ăn mấy ngày liền, thằng nhóc này thật chu đáo. Tiểu Duyệt, mấy ngày nay cháu ở đây thì bồi lão già ta đi." Ông nội Tô cười tủm tỉm nhìn cháu gái nhà mình, theo bản năng nhìn bụng Tiểu Duyệt, nét cười trên mặt càng sâu hơn.

Còn chuyện gần đây xảy ra với Ninh thị thì ông không hề có chút lo lắng nào.

Không phải không để ý, mà là ông đã trải qua cuộc sống chinh chiến sa trường nửa đời người, nên khiến ông lạnh nhạt với cuộc sống giàu sang rồi.

Cho dù tập đoàn Ninh thị không còn tồn tại, vậy thì sao? Gia tài bạc tỷ cũng không đủ để nói rõ một con người mạnh cỡ nào, lúc trước người ông nhìn trúng chính là Ninh Duệ Thần này.

Cho dù tương lai có thế nào, thằng nhóc đó cũng sẽ dùng hết toàn lực bảo vệ cho Tiểu Duyệt.

Như vậy... là đủ rồi.

"Đói bụng chưa? Đến đây nếm thử mùi vị này xem thế nào." Ông nội Tô nhẹ nhàng nói, Tô Đông Thần vội vàng chân chó chuyển ghế ngồi bên cạnh ông nội Tô.

Tô Duyệt nếm miếng sườn ông nội Tô gắp cho mình, ngay sau đó thỏa mãn nheo mắt lại, "Mùi vị ngon lắm."

Hương vị đương nhiên không tệ rồi, những thứ này đều do chính tay anh làm mà.

Mỗi một món ăn đều đầy ấp tất cả tình cảm của anh dành cho cô.

"Ngon thì ăn nhiều một chút, chắt của ta mà bị đói thì ta không tha cho cháu đâu." Ông nội Tô dứt khoát múc một muôi lớn, múc đầy vào bát Tô Duyệt cùng với những loại rau khác, khiến nước miếng Tô Đông Thần chảy không ngừng.

"Ông nội à, cho dù ông bất công thì cũng không thể rõ ràng như vậy chứ." Giọng Tô Đông Thần ai oán nói, làm bộ đáng thương gắp từ trong nồi ra một miếng củ cải trắng.

Bộ dạng này giống như bị oan ức cái gì lớn lắm vậy.

Tô Duyệt bật cười, gắp miếng sườn ở trong chén của mình cho Tô Đông Thần, Tô Đông Thần lập tức vồ lấy miếng sườn, không để ý đến bị phỏng, trực tiếp bỏ vào miệng, dường như sợ ai đoạt mất.

Bất chấp cái trừng mắt của ông nội, Tô Đông Thần vừa phun xương sang bên vừa cười tủm tỉm nói, "Vẫn là em gái đối tốt với anh nhất."

Cả bữa cơm vô cùng náo nhiệt, ông nội Tô và Tô Đông Thần hai người gào thét rung nhà, chọc cho Tô Duyệt thỉnh thoảng bật cười.

Những chuyện vui vẻ như vậy không phải là chưa từng có, nhưng từ sau chuyện của Tô Thanh Dương và Triệu Tuyết Nhu, ba ông cháu bọn họ không thường xuyên ăn cơm cùng nhau, và cũng không nói chuyện cùng nhau nữa.

Từ không cố ý biến thành tự nhiên, từ cố ý thoát khỏi sự cô đơn đến chính thức quen với việc có ba người, không có hai người Tô Thanh Dương và Triệu Tuyết Nhu ở nhà.

Nhưng giờ khắc này, tiếng cười lại bỗng nhiên khôi phục lại trong căn nhà vắng lặng.

Tô Lê Đông và Tô Đông Thần không muốn cô vì tạm thời không có Ninh Duệ Thần mà cảm thấy cô đơn, cho nên mới dùng cách này để cô cảm thấy thoải mái một chút.

Nhưng không có anh ở đây thì làm sao cô vui cho được?

Tô Duyệt vẫn cười, từng miếng từng miếng ăn hết đồ ăn trong bát.

Đột nhiên một chiếc ô tô xuất hiện trước cửa nhà.

Tô Duyệt ngẩng đầu, Tô Đông Thần cũng ngẩng đầu, nhưng ánh mắt hơi lóe lên, ông nội Tô cũng có phần kinh ngạc.

"Tiểu Đình à, sao đột nhiên lại đến đây vậy? Đừng đứng đó nữa, mau tới cùng ăn lẩu đi." Ông nội Tô phản ứng đầu tiên, vội vàng gọi.

Tô Duyệt theo bản năng nhìn về phía nồi lẩu đang bốc khói nghi ngút, ừ, canh thì còn đầy, nhưng thức ăn thì…

Lúc này Phó Đình cũng đã đi tới, ngồi bên cạnh Tô Duyệt, nhìn về phía nồi lẩu, mỉm cười, không nói gì.

Ý thức được mình nói bậy, ông nội Tô lập tức trừng Tô Đông Thần một cái, "Thằng nhóc thối, còn ngồi đấy làm gì! Không mau mang canh sườn cùng mấy thứ kia trong tủ lạnh ra đây!" Nói xong thì quay đầu lại, nhưng lại biến thành ông cụ hòa ái dễ gần, "Tiểu Đình à ngại quá, chờ một chút là có thể ăn được rồi."

"Không cần vất vả vậy đâu ạ, ông à, nói xong chuyện này cháu sẽ lập tức đi ngay." Phó Đình cười nói với ông nội Tô, nhưng ánh mắt lại nhìn về hướng Tô Đông Thần, ánh mắt lưu chuyển bất định, có ý muốn nói lại thôi, và cũng có thể mãi mãi không thể nói ra tình cảm sâu nặng ấy.

Bước chân của Tô Đông Thần cũng bỗng nhiên dừng lại.

"Đây là thiệp cưới của cháu, hi vọng đến lúc đó có thể nhận được lời chúc phúc của mọi người." Phó Đình đưa tấm thiệp màu đỏ chữ vàng đến trước mặt ông nội Tô, giọng điệu ôn hòa, khuôn mặt mang theo ý cười, nghiễm nhiên là điển hình của cô dâu mới.

"Cái này..." Trong nháy mắt ông nội Tô sửng sốt, còn Tô Đông Thần dường như đã sớm biết, vẻ mặt nhẹ nhõm ban nãy cũng đột ngột nặng nề đi vài phần.

Tầm mắt của Phó Đình vẫn dừng ở trên người Tô Đông Thần, mang theo chút hi vọng không thể nói rõ.

Còn sự im lặng của Tô Đông Thần thì biến mất trong phút chốc.

Phó Đình cúi đầu, nở nụ cười tự giễu, lập tức khôi phục lại nụ cười tự nhiên vốn có.

"Ông Tô, cháu xin phép đi trước, mọi người cứ tự nhiên."

Tô Duyệt đặt đũa xuống, liếc nhìn Tô Đông Thần, nói với ông nội Tô, "Ông nội, để cháu ra tiễn cô ấy."

...

Mùa thu là một mùa quạnh hiu, nhất là vào ban đêm, cảm giác lạnh lẽo càng thêm rõ ràng.

Phó Đình mặc áo khoác màu nâu nhạt, những sợi tóc hơi quăn màu đen phấp phới trong gió, Tô Duyệt quay đầu nhìn, trái tim bỗng dưng dâng lên chút cảm giác đau thương nhàn nhạt.

Thật không ngờ, cô gái từng thường xuyên đến nhà che chở cho cô trước mặt Tô Thiến Tuyết, cùng sóng vai với Tô Đông Thần, hôm nay lại gả cho người đàn ông khác.

Một ngày nào đó, liệu Tô Đông Thần có hối hận…đã bỏ qua một Phó Đình yêu anh đến dại khờ không?

"Tiểu Duyệt, bên ngoài gió lớn lắm, em mau trở về đi." Phó Đình xoay người lại, nói với Tô Duyệt vẫn luôn nhìn cô.

"Để tiễn thêm một đoạn nữa đi." Tô Duyệt kiên trì nói.

Phó Đình mỉm cười, đưa tay kéo áo khoác của Tô Duyệt lại, "Bây giờ em đang mang thai, không thể tùy hứng như vậy được, mau về đi."

Tô Duyệt không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô gái trước mặt, cuối cùng chịu hết nổi lên tiếng hỏi, "Người muốn kết hôn với chị... Chị thích anh ta sao?"

Giọng Tô Duyệt vô cùng nhẹ nhàng mà mỏng manh, nhưng bàn tay đang kéo áo khoác bỗng nhiên dừng lại.

"Thích sao... Chưa tới mức đó, chỉ là không ghét thôi." Phó Đình thản nhiên nói, giọng nói bình tĩnh lại khiến người nghe não lòng.

"Tiểu Duyệt, không phải ai ai cũng may mắn giống em đâu, đau khổ khi yêu đơn phương một người thật sự rất mệt mỏi, hiện giờ chị chỉ muốn có một cuộc sống đơn giản, không ghét là đủ rồi."

"Thật ra trên đời này có bao nhiêu cặp đôi cuối cùng có thể được ở bên nhau, em thích anh anh thích em thì sao?"

"Quá ít, cho nên, không ghét là đủ rồi."

Cô chưa bao giờ hối hận khi yêu Tô Đông Thần, thậm chí còn cất kỹ khoảng thời gian này vào tận sâu trong trái tim mình, nhưng ngày hôm nay chính là lúc phải buông xuôi rồi.

Trên đời này, không phải mối tình đơn phương nào cũng có kết quả tốt, có một số người nhất định sẽ để lỡ mất.

Những lời nói vốn ở cổ họng lúc này lại nuốt hết xuống bụng, Tô Duyệt không nói gì, có nói nhiều cũng chẳng làm được việc gì.

Huống chi, điều này đối với Phó Đình mà nói, cũng chưa chắc không phải là lựa chọn tốt nhất.

"Phó Đình?" Một giọng nói dịu dàng đột nhiên vang lên giữa gió thu xào xạc, quay đầu lại liền nhìn thấy một người đàn ông bước chân vững vàng từ từ đi tới nơi này.

Có chút quen mặt...

Hình như là người đàn ông ngày đó ở bên cạnh Phó Đình trong tiệc của nhà họ Thẩm.

Người đàn ông đi đến bên cạnh Phó Đình, mỉm cười với Tô Duyệt, xem như chào hỏi, anh ta cởi áo khoác ngoài ra khoác lên người Phó Đình, ánh mắt nhìn Phó Đình vô cùng chuyên tâm, như thể ngoại trừ cô ra không thể chấp chứa người nào khác.

Tô Duyệt bỗng nhiên nhớ tới Ninh Duệ Thần.

Nỗi đau chia cắt lại lan tràn khắp tim, nhưng ngay sau đó bị cô áp chế.

Cho dù khi nào, cho dù ở đâu, cho dù bạn có ngoại hình thế nào, đã từng thích hạng người gì, hay chịu những tổn thương gì, trên thế gian này đều sẽ có một người đang cố gắng định hướng để tới được chỗ của bạn.

Có lẽ, tình yêu của Phó Đình bây giờ mới bắt đầu.

Tô Duyệt không muốn quấy rầy hai người, yên lặng xoay người đi về phía nhà mình, đi tới cửa lại bắt gặp Tô Đông Thần đang tựa người bên tường, giữa hai ngón tay kẹp một điếu thuốc.

Anh trai không muốn hút thuốc hôm nay lại phá lệ.

"Không phải hiện tại mới phát hiện người ta tốt đấy chứ?" Tô Duyệt đi đến bên cạnh Tô Đông Thần, trêu chọc nói.

Thấy em gái đi tới, Tô Đông Thần vội dụi tắt thuốc lá, nếu vì anh ta mà khiến đứa bé chưa ra đời có chút sơ xuất nào, vậy thì tội lỗi quá lớn rồi.

"Đang nghĩ gì đấy hả, chẳng qua mấy năm nay luôn xem cô ấy là em gái, bỗng nhiên phải lập gia đình, cho nên cảm giác có chút không ổn thôi." Tô Đông Thần nhìn Tô Duyệt nói, "Giống như trước kia lúc Ninh Duệ Thần bắt cóc em đi vậy."

Tô Duyệt vỗ vai Tô Đông Thần, trêu chọc nói, "Ồ, không ngờ dục vọng chiếm hữu của anh lại mạnh đến vậy đó."

Tô Đông Thần cũng không cãi lại, nuốt tất cả cô đơn trở lại, vuốt vuốt tóc của Tô Duyệt, "Vào thôi, nồi lẩu kia vẫn chưa ăn xong đâu."

"Vâng, được!" Tô Duyệt cười gật đầu, đi theo Tô Đông Thần vào nhà.