"Ninh Duệ Thần, tỉnh lại, anh mau tỉnh lại đi!"
Ninh Duệ Thần mở mắt, trần nhà màu trắng, vách tường màu trắng, đều nói cho anh biết mình đang ở chỗ nào.
"Tiểu Duyệt..."
"Sao anh không tự chăm sóc mình cho tốt vậy, nóng rần đến thế này rồi." Tô Duyệt đau lòng cầm tay Ninh Duệ Thần, trong mắt là những tơ máu hồng không thể nào che được, rõ ràng là đã lén khóc.
Ninh Duệ Thần mỉm cười, vươn tay vuốt ve những sợi tóc của Tô Duyệt, "Không phải hiện giờ anh đã không có chuyện gì rồi sao?"
Tất cả những nghi hoặc trong lòng đều lặng lẽ biến mất, chắc hẳn những lời vừa rồi nghe thấy trong mộng đều là lời của Tô Duyệt.
Hai mắt nhìn thoáng qua, Ninh Duệ Thần liền nhìn thấy ông cụ vẫn đang ngủ say nằm cách đó không xa, trong lòng hơi đau nhói, quay sang nhìn Tô Duyệt, "Tiểu Duyệt, anh muốn xuất viện, em đi giúp anh làm thủ tục đi."
"Được." Tô Duyệt gật đầu, ngay lập tức đi ra ngoài.
Ninh Duệ Thần nâng người dậy, đi đến trước giường bệnh ông cụ, cẩn thận ngắm nhìn, lúc này anh mới phát hiện bộ dạng của mình giống Ninh Hạc Hiên bảy tám phần.
Sau khi làm xong thủ tục, hai người liền rời khỏi bệnh viện, Lâm Phi Châu đã đứng đợi sẵn trước cửa, vừa nhìn thấy hai người liền chủ động mở cửa xe.
Một trợ lý tận lực với chức trách của mình như vậy, cũng được coi là hàng hiếm trên thế giới này.
Ninh Duệ Thần ngồi vào trong xe nhắm mắt nghỉ ngơi, cho dù có là người đàn ông mạnh mẽ đến cỡ nào cũng sẽ có lúc thấy mệt mỏi.
Lúc này điện thoại bỗng rung lên, Tô Duyệt mở điện thoại ra, tin nhắn lần này lại là hình ảnh Hàn Dĩ Linh xuất hiện tại bệnh viện ở bên cạnh Ninh Duệ Thần.
Trong bức ảnh, Hàn Dĩ Linh ngồi bên giường bệnh, vuốt ve gương mặt người đàn ông nằm trên giường, mặc dù chỉ là ảnh chụp nhưng cũng không khó để nhìn ra cái nhìn chăm chú đầy tình cảm chân thành dành cho người đàn ông.
Một trận lạnh lẽo bỗng chốc truyền từ đầu ngón tay chạy thẳng vào đáy lòng Tô Duyệt, những ngày qua, vẫn luôn có ánh mắt âm thầm ở một góc nào đó theo dõi từng cử động của bọn họ.
Điều này thật đáng sợ!
Mà càng khiến Tô Duyệt khó chịu chính là, Hàn Dĩ Lang… đang ở đây.
Hàn Dĩ Linh vậy mà lại xuất hiện…
Cô theo bản năng nhìn về phía Ninh Duệ Thần, lúc này đôi mày rậm của anh đang nhíu chặt, mệt mỏi tựa vào xe, nhắm mắt lại, không phát hiện ra động tĩnh xung quanh.
Tô Duyệt lén lút thờ dài, vội vàng xóa tin nhắn.
Keo kiệt cũng tốt, không biết khoan dung độ lượng cũng chả sao, dù hai người sẽ không xảy ra bất cứ quan hệ gì, nhưng cô không muốn để anh nhìn thấy, càng không muốn để anh gặp được cô ta, hai người nên cách càng xa càng tốt.
Nhưng giờ đây...
Bỗng nhiên chiếc xe thắng gấp khiến cho cả người Tô Duyệt bất thình lình đổ nghiêng về phía trước, thiếu chút nữa là ngã xuống.
Ninh Duệ Thần khẽ nhíu mày, mở mắt ra.
"Cô Tô, thật xin lỗi, vừa rồi tôi có hơi thất thần, đã đến nơi rồi." Lâm Phi Châu gãi đầu cười ngượng nói.
"Về đi, không cần chờ." Ninh Duệ Thần nói với Lâm Phi Châu, nhanh chóng xuống xe, ánh mắt thâm sâu lặng lẽ chăm chú nhìn tòa nhà trước mặt.
Những năm gần đây, kinh tế Lạc Thành phát triển nhanh chóng, liên tiếp có những tòa nhà cao vút nối nhau san sát, nhưng công ty khiến người ta có cảm giác xa hoa ngay từ cái nhìn đầu tiên lại chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Còn tòa nhà trước mặt này, hiển nhiên đã làm được điều đó.
Lúc này Tô Duyệt mới phát hiện nơi hiện giờ hai người đang đứng là trước công ty Ninh thị.
Ninh Duệ Thần trầm mặc, mặc dù không nói gì, nhưng Tô Duyệt biết lúc này Ninh Duệ Thần đang quyết định chuyện gì đó.
Thứ anh vẫn luôn kháng cự vẫn luôn bài xích lại thử tiếp nhận nó.
Không phải thử hô mưa gọi gió trên thương trường như thế nào, mà là thử rộng lượng bỏ qua mối hận trong lòng anh với ông cụ khiến anh mất đi người thân yêu nhất.
Chỉ cần đi vào Ninh thị là đại biểu anh đã tha thứ.
Dáng người cao lớn được ánh mặt trời rực rỡ bao phủ, người đàn ông mím chặc môi, Tô Duyệt nắm bàn tay to lớn của anh, "Bên ngoài lạnh quá, chúng ta vào trong đi, được không?"
Nắng to như vậy, cả khuôn mặt của Tô Duyệt đều phơi nắng đến mức đỏ ửng, làm sao lạnh được chứ?
Ninh Duệ Thần cũng không vạch trần, hùa theo nói, "Được."
Ninh Duệ Thần đi vào Ninh thị, tất cả mọi người đều cung kính gọi anh là quản lí Ninh, chắc hẳn Ninh Hạc Hiên đã sớm giới thiệu về anh cho các nhân viên trong công ty rồi.
"Quản lí Ninh, đây là phòng làm việc của anh." Nhân viên nữ nhiệt tình nói, "Tổng giám đốc Ninh biết anh thích sạch sẽ cho nên mỗi ngày đều sẽ có người tới quét dọn một lần, mặc dù ngày nào phòng cũng trống, nhưng một hạt bụi cũng không có."
Ninh Duệ Thần đứng ở trước cửa, sàn lát đá cẩm thạch màu đen trắng bao phủ toàn bộ sàn của phòng làm việc, bên mái hiên cửa sổ có đặt một chậu cây cảnh, màu xanh mướt của tán lá dài vươn ra, chỉ cần nhìn cũng biết đã có người cẩn thận chăm sóc.
Thấy Ninh Duệ Thần vẫn luôn nhìn về phía đó, nữ nhân viên tinh mắt vội vàng nói, "Tổng giám đốc Ninh thường tới đây chăm sóc cho bộn cây này, chỉ là mấy ngày gần đây không thấy tổng giám đốc Ninh tới, chúng tôi đã gọi chuyên gia chăm sóc cây cảnh đến xử lý rồi."
"Mang tất cả báo cáo của các bộ phận tới đây." Ninh Duệ Thần trầm giọng nói, trên khuôn mặt vẫn luôn căng thẳng nhiều ngày nay xuất hiện chút dịu dàng hiếm có.
Trong bầu trời rộng lớn mặc dù có những khối mây đen che chắn mặt trời, nhưng những tia sáng núp trong bóng tối đó lại càng thêm tỏa sáng rực rỡ, Tô Duyệt nhìn sang người đàn ông bên cạnh, trong lòng cũng trở nên vui vẻ.
Một người đàn ông thật sự mạnh mẽ không phải là anh giàu có bao nhiêu, mà là trái tim anh vẫn luôn thản nhiên đối mặt với tất cả những người và chuyện mà người bình thường không thể buông xuôi, không thể tha thứ, người đàn ông của cô cuối cùng đã làm được.
=====
Cùng lúc đó, dưới ánh đèn mờ trong một căn phòng ở khách sạn Sofitel, quần áo bị xé nát, áo sơ mi của đàn ông, từng chiếc thắt lưng dây lưng vất vưởng từ cửa ra đến trên thành giường, một cảnh tượng kiều diễm đang diễn ra không cần nói cũng biết.
Trên chiếc giường lớn lộn xộn, đôi chân thon dài linh hoạt như rắn quấn quanh vòng eo tinh tráng của người đàn ông, đôi tay trắng nõn mượt mà ôm lấy cổ của người đó, đôi mắt hoa đào gợn sóng nũng nịu nhìn người đàn ông gần trong gang tấc.
Cả người Tô Thiến Tuyết mềm oặt nằm sấp trên người đàn ông, sắc dục trong mắt còn chưa tan biến, không hề có vẻ hung ác nào, hận không thể hóa thành một vùng sông nước, để người trước mắt tan trong sóng mắt của mình.
"Thiệu Huy, anh thật giỏi." Tô Thiến Tuyết dịu dàng nói, thân thể uốn éo vài cái, ý tứ rất rõ ràng.
"Thiến Tuyết, hiện giờ em đang mang thai, không nên tùy hứng như vậy." Trong giọng nói khàn khàn lại lộ ra ý không thể kháng cự.
Tống Thiệu Huy gở cái tay của cô gái đang quấn lấy cổ mình ra, còn mình thì đứng lên đi đến ban công, giữa hai tay kẹp một điếu thuốc dài đang nhả khói, cả người tản ra sự bình tĩnh lạnh lùng đến mức đáng sợ, không hề mang theo chút ý niệm tình dục nào.
Tô Thiến Tuyết cũng không để ý, tiện tay cầm lấy chiếc áo sơ mi nam trắng chụp trên đèn ngủ khoác lên người, làn da trắng muốt dưới ánh đèn mờ càng thêm mê người, ôm lấy người đàn ông từ phía sau, "Được, tất cả đều nghe theo anh."
Sau khi điều trị dứt điểm căn bệnh ở Mỹ, đêm đầu tiên cô ta và Tống Thiệu Huy gặp nhau, ban đầu chẳng qua chỉ thấy cuộc sống quá buồn tẻ, Thẩm Gia Dũng nhu nhược khiến cô ta càng thấy chán ghét hơn, muốn Tống Thiệu Huy trở thành món đồ chơi điều tiết trong cuộc sống của mình.
Nhưng không ngờ người đàn ông này lại giống như cây thuốc phiện, sau khi tiếp cận mới phát hiện càng không thể tách rời anh ta, trò chơi cô ta vốn nắm giữ trong tay nay lại vô tình thành cam tâm tình nguyện giao quyền làm chủ cho người đàn ông này, sự huyền bí trên người Tống Thiệu Huy khiến tính khiêu chiến đang ngủ say trong lòng cô ta cô ta thỉnh thoảng cảm thấy anh ta ở bên mình, thỉnh thoảng sờ không thấu.
Sau đó, trong lúc vô tình lại phát hiện người đàn ông này là con trai của cô Ninh Duệ Thần, vì để đoạt được Ninh thị, Tống Thiệu Huy đã âm thầm tụ tập thế lực ở bên Mỹ, chỉ vì một kích cuối cùng.
Đàn ông hẳn ai cũng đều có dã tâm, như Tống Thiệu Huy này mới đáng giá để Tô Thiến Tuyết cam tâm tình nguyện đi theo.
Trong phòng sách nhà Tống Thiệu Huy, ngoại trừ anh ta ra thì không có ai có thể đi nào, thế là cô ta lén tìm cách đi vào, lại đúng lúc bị Tống Thiệu Huy phát hiện, nhưng anh lại không nói gì, Tô Thiến Tuyết liền ngầm hiều coi như là anh đã cho phép cô ta tùy ý xâm nhập, từ đó trở đi càng thỏa mãn cảm giác khiêu chiến chinh phục đàn ông của cô ta.
Trong những ngày tháng không có Tống Thiệu Huy ở đây, cô ta nhiều lần đến phòng sách anh ta để mình cô độc chiếm, ngẫu nhiên thấy được tư liệu được điều tra tỉ mỉ của Ninh Duệ Thần trong những năm tháng sống ở Mỹ, những tư liệu này lập tức trở thành một liều thuốc hay mà cô ta dùng để đối phó Tô Duyệt.
Vì vậy, thỉnh thoảng cô ta sẽ ban cho Tô Duyệt một kích nặng nè và cũng thử chinh phục cuộc sống của Tống Thiệu Huy. Tô Thiến Tuyết cảm thấy ngày nào cũng là những ngày tươi đẹp, thậm chí khi Tống Thiệu Huy đề nghị trở về nước.
Cô ta biết, người đàn ông của cô ta đã bắt đầu thực hiện ý chí tham vọng của anh ta rồi, tuyệt quá.
Thật kích thích, không biết mỗi ngày sẽ xảy ra chuyện gì, đây mới là cuộc sống mà cô ta muốn.
Thẩm Gia Dũng có thể mang đến cho cô ta cái gì? Chỉ làm cho cô ta thấy mình bị mù mắt, mà khi ở cùng Tống Thiệu Huy, ngày nào cũng vô cùng mới lạ, nhất là khi phương pháp mà cô ta áp dụng với Tống Thiệu Huy khiến cô ta cảm thấy mình được coi trọng, được anh ta ghi nhớ.
Vì vậy, sau khi lập xong kế hoạch, hai người lặng lẽ trở về nước, đợi thời cơ chín muồi, Tống Thiệu Huy liền xuất hiện trước mặt mọi người.
Người đàn ông của cô ta, thật sự là quá thông minh.
"Thiệu Huy, lần trước anh mang những tài liệu kia tới nhà họ Ninh, quả thật quá nguy hiểm, nếu Ninh Hạc Hiên tỉnh lại thì phải làm sao đây."
Tô Thiến Tuyết nhẹ nhàng nói, nhưng trên vẻ mặt lại không có bất kì sự lo lắng nào.
Người đàn ông của cô ta sao thể dễ dàng để người khác bắt được nhược điểm chứ?
Quả nhiên...
Tống Thiệu Huy hít một ngụm khói, trong giọng nói mang theo sự kiên định nào đó, "Ông ta sẽ không tỉnh lại."
"Ừ, em tin anh, Thiệu Huy, nếu không phải vì anh, sao em lại phải quay về bên cạnh gã Thẩm Gia Dũng vô dụng kia, anh có biết không, chỉ cần vừa nhìn thấy hắn ta là em đã muốn nôn, anh còn để em và hắn..." Tô Thiến Tuyết hờn dỗi nói, "Nhưng không sao, Thiệu Huy, vì tương lai của chúng ta, anh muốn em làm gì em đều sẵn lòng làm, đợi đến khi tất cả đều chấm dứt, đợi đến khi anh lấy được tất cả tài sản của hai nhà Ninh Thẩm, anh sẽ lấy em, được không?"
Trong làn khói mờ mịt không thể thấy rõ nét mặt của người đàn ông, nhưng không khó để tưởng tượng ra, đó là một khuôn mặt bình tĩnh lạnh lùng không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.
"Thiên Tuyết."
"Hả?"
"Em nên đi rồi."
"Được, tối nay em trở lại thăm anh."
Tô Thiến Tuyết cũng không tức giận, rút cánh tay đang ôm người đàn ông về, hôn lên má anh ta một cái thật sâu, sau đó liền xoay người bỏ đi.
"Chờ một chút." Lúc Tô Thiến Tuyết vừa đi ra tới cửa, Tống Thiệu Huy đột nhiên mở miệng nói.
Tô Thiến Tuyết dừng bước, nhếch môi cười, tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay cô ta.