“Tuần sau em dọn qua nhà mới.”
Chu Quý Đồng đang đọc tin tức bằng điện thoại, nghe vậy thì dừng lại: “Tuần sau?”
“Dạ.”
“Để anh xem.”
“Xem cái gì ạ?”
Chu Quý Đồng tìm lịch trình của Trương Phong gửi trên điện thoại: “Tuần sau lúc nào em dọn?”
“Thứ sáu. Tiện thể cuối tuần dọn dẹp luôn.”
Chu Quý Đồng nhìn điện thoại: “Thứ sáu tuần sau anh phải đi Thẩm Quyến, có dự án cần bàn.”
Đinh Hương ngừng việc trên tay, rồi lại làm tiếp: “Anh cứ bận việc mình đi, đồ đạc của em đã chuyển gần hết. Em lái xe chở ít đồ vặt vãnh qua là được.”
Chu Quý Đồng không nói tiếp, gọi điện thoại cho Trương Phong: “Bên cục trưởng Trần ở Thẩm Quyến có thể thay đổi lịch không? Ừ, chuyển qua thứ tư tuần sau hoặc hoãn lại.”
Đinh Hương nhìn Chu Quý Đồng, không nói, tiếp tục xoa kem dưỡng da.
Chu Quý Đồng để điện thoại xuống: “Tuần sau anh đi với em.”
Đinh Hương giả ngu: “Đi đâu?”
“Không phải em đang nói chuyển qua nhà mới à?”
Đinh Hương ậm ừ.
“Lại đây.” Chu Quý Đồng vươn tay.
“Sao?”
“Lại đây.”
“Em đang xoa kem.”
“Nhanh lên.”
Đinh Hương để kem dưỡng da xuống, đi lại giường: “Anh muốn nói gì?”
Chu Quý Đồng kéo cô ngồi xuống: “Thứ sáu anh đi với em, sau đó dẫn em đi ăn tối.”
“Anh không đi Thẩm Quyến à?”
“Em không nghe à, không đi nữa.”
“Vậy được.”
Chu Quý Đồng nhướng mày: “Được?”
Đinh Hương cười: “Tạ chủ long ân, được chưa?”
Chu Quý Đồng xoa tóc cô: “Mau xoa kem của em cho xong đi, anh muốn đi ngủ.”
+
Cả cuối tuần Đinh Hương đều có sự vui vẻ âm thầm. Cô đúng là người không có chí khí, thời gian trước vì sự lảng tránh của Chu Quý Đồng khi ba cô đến thăm làm cô thất vọng, nhưng Chu Quý Đồng vì cô thay đổi lịch trình – đây là lần đầu tiên – vì vậy cô lại như hồi sinh.
Vì vậy, nhìn Hàn Đạc hay Tiểu Nhạc cũng thấy thuận mắt hơn.
Cô còn điện thoại cho Mộc Tử ở Tây Bắc xa xôi: “Công việc em sao rồi?”
“Cũng được, nhưng mà mệt quá chừng.” Mộc Tử thở hổn hển, “Em đen lắm luôn huhu.”
“Da dẻ tự nhiên, tốt mà.”
“Chị trắng như bông bưởi đâu có hiểu nỗi khổ của em.”
Đinh Hương bật cười thành tiếng.
Mộc Tử hỏi lại: “Chị không bận à?”
“Tranh thủ lúc rảnh rỗi thôi.”
“Tâm trạng chị có vẻ tốt ha?”
“Đâu có.” Đinh Hương cười, “Hôm nay chị chính thức dọn qua nhà mới.”
“Chúc mừng chúc mừng!”
“Anh ấy hứa tối nay dọn nhà với chị.”
“Làm ơn đi, đây là nghĩa vụ cơ bản của bạn trai đó, được chưa?”
Đinh Hương kể việc Chu Quý Đồng điều chỉnh lịch làm việc: “Anh ấy đặt một cặp kỳ lân bằng ngọc cho chị. Em muốn coi hình không?”
“Đừng có khoe tình củm với em nữa, em hâm mộ, em ghen tị, em cũng ghét nữa.”
“À mà em với Trần Thần thế nào rồi, có liên lạc không?”
“Không. Kết thúc rồi, không có gì.”
“Em bình thản vậy.”
“Chứ không thì làm gì, một khóc hai quậy ba thắt cổ?” Mộc Tử cười giễu cợt, “Em cũng đâu có quan tâm anh ấy nhiều vậy.”
“Thôi được rồi, không nói chuyện đó nữa. Khi nào em về Quảng Châu thì đợi em về làm tân gia luôn.”
“Chắc không nhanh đâu. Tới lúc đó em báo chị trước.”
“Được đó.”
+
Đinh Hương nhìn đồng hồ, 10 giờ rưỡi. Chu Quý Đồng thay đổi lịch trình, chắc hôm nay anh sẽ đến công ty. Sáng nay cô đi thì anh vẫn còn đang ngủ, có lẽ giờ này đã đến rồi.
Đinh Hương ra quầy lễ tân, giả vờ hỏi Coco: “Coco, hôm nay sếp Trần có đến công ty không?”
“Sáng nay em có thấy anh ấy nhưng không thấy xuống lại, chắc là có trên văn phòng.”
“Còn sếp Chu?”
“Sếp Chu?” Coco lắc đầu, “Em chỉ thấy trợ lý Trương à.”
“Được rồi.”
Trưa, Đinh Hương xuống lầu ăn cơm, Coco ngăn cô lại: “Giám đốc Đinh, chị tìm sếp Trần với sếp Chu hả? Vừa rồi hai người đi xuống chung, đứng đây một lát rồi đi thang máy xuống rồi.”
“Ừ, cảm ơn em.”
Đinh Hương đợi đến hơn 5 giờ chiều, không ngồi yên được nữa, cô bấm điện thoại gọi Chu Quý Đồng, không có ai trả lời.
Chu Quý Đồng sao rồi?
Nghĩ nghĩ, gọi điện thoại nội bộ lên phòng Chu Quý Đồng, cũng không ai bắt máy.
Đinh Hương lại một lần nữa cảm nhận sự nực cười khi ở bên Chu Quý Đồng. Chỉ cần anh muốn, anh luôn có thể tìm được cô, nhưng cô vẫn luôn không thể liên lạc được với anh, không biết anh đang làm gì.
Lại gọi điện thoại cho Chu Quý Đồng, vẫn không có người bắt máy.
Đinh Hương nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, đã gần tới hoàng hôn.
Đinh Hương ngồi tới 6 giờ, đứng dậy ra khỏi văn phòng. Cô lái xe về nhà, thu dọn đồ đạc, đi lên đi xuống hai chuyến, dọn hết đồ lên xe, khởi động, lái xe tới nhà mới.
Trước đó còn tưởng tượng anh cùng dọn đồ với mình, cùng cô cảm nhận sự lưu luyến, cùng cô trải qua đêm đầu tiên ở ngôi nhà mới, nhưng mà hóa ra thật sự không thể đạt được.
+
Đinh Hương trải drap giường mới, chậm rãi nằm xuống. Giường rất rộng, do cô cố tình chọn. Lúc trước khi ba tới, ông rất ngạc nhiên sao cô lại chọn cái giường to như vậy, cô viện cớ giường rộng ngủ cho thoải mái. Nào ngờ giường càng lớn, một người nằm càng cô đơn.
Đinh Hương uống nửa ly rượu, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Đang mơ lung tung đủ thứ thì điện thoại cô đổ chuông. Đinh Hương bừng tỉnh, nhận điện thoại: “Alo.”
“Bây giờ anh qua bên em.”
“Không cần.”
Giọng Chu Quý Đồng gấp gáp: “Anh mới ngủ dậy, nhìn đồng hồ mới biết đã 11 giờ.”
“Muộn rồi, anh ngủ đi, em cũng ngủ rồi, anh không cần tới.” giọng Đinh Hương lạnh lùng tựa như người nói chuyện không phải là Chu Quý Đồng mà cô yêu tha thiết.
“Chiều nay chủ tịch Trần đưa khách về nước, anh với Ken ăn cơm chung, uống quá chén.” Chu Quý Đồng giải thích, “Anh định ngủ dậy là qua tìm em, đâu ngờ ngủ đến giờ này.”
Tâm tình Đinh Hương phức tạp: “Anh đã hứa với em, nhưng anh không làm được.”
“Anh đâu muốn.”
“Nếu anh chú tâm đến việc này, anh có thể sắp xếp hợp lý. Tại sao lại không được chứ?”
“Đó là bữa ăn đột xuất.”
“Hơn nữa, anh có cần phải uống nhiều rượu thế sao?” Đinh Hương càng nghĩ càng thấy mình buồn cười. “Tại sao khi đi xã giao Ken uống ít rượu, vì anh ấy biết còn vợ con đang đợi ở nhà. Còn anh, anh luôn luôn thích gì làm nấy.”
Chu Quý Đồng im lặng.
“Anh uống say, ngủ quên, anh cho rằng đây là lý do chính đáng để lỡ hẹn sao? Em xin lỗi, em không nghĩ vậy, em thấy lý do này thật không ra sao. Nói trắng ra, anh không để tâm chuyện của em, anh hoàn toàn chưa từng quan tâm em cảm nhận thế nào.”
Giọng Chu Quý Đồng bất lực: “Anh cứ nghĩ mình chỉ ngủ một lát---”
“Anh ngủ tiếp đi. Em mệt rồi, em cũng muốn ngủ.” Đinh Hương cúp điện thoại.