Mộc Tử đối mặt với căn phòng lộn xộn đồ đạc, đầu muốn phình to ra. Đồ của cô toàn là mấy thứ linh tinh vụn vặt, từ mấy lần đi các nơi mang về, không muốn bỏ đi món nào thì phải sắp xếp lại, mà xếp lại thì mất nhiều thời gian.
“Ngủ rồi à?” Gần đây Trần Thần thường xuyên gọi điện, hầu như đêm nào cũng gọi.
“Dạ chưa.”
“Khi nào thì chuyển nhà?”
Thành thật trả lời: “Hôm nay tôi chuyển rồi.”
Trần Thần im lặng môt lúc mới hỏi: “Sao không nói với tôi?”
Vì không xem anh như bạn trai nên không muốn làm phiền: “Chị tôi rảnh nên dọn đồ qua giùm, đồ cũng không nhiều nên không muốn phiền anh.”
“Tôi không cho thế là làm phiền mình.”
Mộc Tử không biết nên nói tiếp thế nào.
Trần Thần lại lên tiếng: “Em thế này, trong lòng tôi không thoải mái.”
Mộc Tử muốn giải thích nhưng Trần Thần lại cướp lời: “Mộc Tử, chúng ta quen nhau cũng một thời gian. Nói thật là tôi rất thích em, tôi xem em là vợ tương lai mà đối xử, nếu không tôi cũng không đối đãi với em như thế. Nhưng mà, em đối với tôi luôn lạnh nhạt, tôi thấy không dễ chịu.”
Mộc Tử lặng thinh.
“Ngay cả việc chuyển nhà, em kêu tôi, lúc nào tôi cũng có thể giúp em, có gì phiền phức đâu? Em cũng không muốn nói với tôi.”
“Trần Thần, tôi muốn nói---”
“Em nói đi.”
“Tôi cảm thấy chúng ta có thể thử phát triển một chút, nhưng mà dù sao thì hiện giờ chúng ta chưa chính thức là bạn trai bạn gái, tôi thực sự không muốn làm phiền anh nhiều quá.”
Tu tu tu, Trần Thần cúp điện thoại.
Mộc Tử đặt điện thoại xuống, cảm giác bất lực vô cùng.
Thì ra, thử phát triển, cách nói này hết sức tổn thương người khác. Cô bị Tôn Canh dùng những từ này làm mất hết nhiệt tình, có phải Trần Thần cũng vì những lời này của cô dọa bỏ chạy mất?
Thở dài một tiếng, tập trung sắp xếp lại những món đồ của mình.
Có một hộp giấy nhỏ, bên trong là một chồng thu. Đó là thư của cô với hai đứa bé miền núi qua lại từ lúc cô vào đại học. Khi đó, một trong hai đứa mới đi học, một đứa chuẩn bị thi vào cấp 2. Cô tham gia hoạt động câu lạc bộ nhà trường để hỗ trợ cho học sinh vùng núi nghèo khó, thư từ qua lại với hai đứa nhỏ. Cô giúp hai đứa về tài chính nhiều năm như vậy, có thể sự giúp đỡ của cô có hạn nhưng đã giúp cô tự nhận thức bản thân – ít nhất tôi có thể giúp người khác, có thể khiến mọi người cảm nhận được hạnh phúc.
Lật lại thư, giấy viết thư đã ngả sang màu vàng. Nét chữ bên trong còn non nớt, nhưng đọc kỹ lại, cảm giác xúc động ban đầu vẫn còn nguyên.
Lại bất giác nhớ lại cô đã từng kể về việc giảng dạy ngắn ngủi của mình với Tôn Canh, Tôn Canh cũng nói anh sẽ hỗ trợ cô về mặt tài chính, anh mỉm cười, khi đó thật tốt. Tôn Canh thực sự rất tốt, lương thiện, dịu dàng – trừ việc không thích cô.
Tôn Canh, vấn đề chính của anh là anh không thích tôi nhiều như thế. Nếu, anh thích tôi nhiều hơn một chút, nếu, anh kiên nhẫn hơn một chút, có lẽ, tình hình sẽ khác?
Lắc đầu, không nghĩ nữa.
Không nghĩ tới ai nữa, Tôn Canh, hay Trần Thần, cô chỉ muốn sống một sống tốt đẹp.
+
Ngày hôm sau phải ra ngoài, hôm trước đã hẹn với Phong Lan đi ăn trưa. Gần đây Mộc Tử bận quá nên không lên tạp chí, đã lâu không gặp Phong Lan. Phong Lan nhìn thấy cô thì hét lên: “Sao em lại hốc hác tới mức này?”
Mộc Tử sờ sờ mặt, cô đã cố ý trang điểm nhẹ rồi mới ra ngoài: “Rõ vậy ạ?”
“Gần đây bận lắm hả?”
“Cả đêm qua em không ngủ.”
“Phụ nữ đó, tới một tuổi nào đó thì không có tư cách làm việc tùy ý.” Phong Lan lắc đầu, chọn xong đưa lại cho người phục vụ, “Chú ý chăm sóc lại.”
Mộc Tử thở dài.
Phong Lan và Mộc Tử biết nhau đã nhiều năm, cô vừa là thầy vừa là bạn, vừa là mẹ cũng vừa là chị em tốt với Mộc Tử: “Em có chuyện gì?”
“Không có gì.” Mộc Tử không có hứng nói, một phần vì câu chuyện dài dòng, một phần vì đôi khi ngôn ngữ không thể diễn tả hết được.
Phong Lan uống một ngụm nước chanh, buông ly xuống.
“Nói em nghe chuyện này xem có hứng thú không nhé.”
“Dạ chuyện gì?”
“Tụi chị sắp hợp tác với đài truyền hình làm một chương trình du lịch. Đài truyền hình là chính, tạp chí tham gia, chịu trách nhiệm bố trí một số địa điểm.
Mộc Tử gật đầu, du lịch tự do đúng là cùng dạng với người dẫn đường.
“Em phụ trách việc này, thế nào?”
“Em?” Mộc Tử lắc đầu.
“Trong tạp chí mọi người đều đi lấy tư liệu bên ngoài. Bên đài truyền hình đột nhiên báo sang, chị đang lo không có người đảm nhận.”
“Em không phải nhân viên chính thức của tạp chí, vậy không tốt lắm.”
“Có gì mà không tốt? Tác giả viết được mời riêng như em cũng là người của tụi chí.”
“Cần phải chạy theo đài truyền hình đi khắp nơi hả chị?”
“Có lẽ vậy. Trước mắt chỉ đang nói đại khái thế.” Phong Lan nhìn Mộc Tử, “Thu nhập không tệ, em có muốn xem xét không?”
“Em có thể làm được không?”
“Sao lại không được? Làm chuyên đề đặc biệt cho hướng Tân Nam – Tây Bắc, em đều quen thuộc mà.”
“Cho em suy nghĩ đã.”
Phong Lan gật đầu. Ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Mộc Tử, em với Tôn Canh---”
Mộc Tử khoát tay ý không muốn nói.
“Em coi em đó.” Phong Lan giơ tay lên, “Chị nghĩ chắc chắn là tụi em xảy ra chuyện gì rồi mà. Gần đây Tôn Canh cũng thất thần.”
Mộc Tử giật mình, phải không?
“Tình cảm người trẻ tuổi là vậy, đâu giống người già bọn chị, chuyện lớn thế nào cũng chẳng qua là một trận hắt xì cảm lạnh.”
“Em không nghĩ vậy.”
“Hử?”
“Ngược lại em thấy mình càng lớn tuổi thì không thể đối mặt với những thất bại trong tình cảm.”
“Đây là suy nghĩ kinh khủng. Có nghĩa là em sợ yêu. Có mối quan hệ nào mà em có thể chắc chắn được kết quả tốt? Hơn nữa, kết quả tốt là cái gì? Kết hôn? Sau khi kết hôn thì khắc khẩu, thờ ơ, thậm chí ngoại tình?”
“Không có cuộc hôn nhân nào không có cãi vã hay ngoại tình?”
“Xác suất rất nhỏ.”
Mộc Tử cười khổ: “Đây là lý do mà chị không kết hôn sao?”
“Là một trong những nguyên nhân thôi.”
Mộc Tử ngả người dựa về sau, “Tình yêu là cái gì, hôn nhân là cái gì, đàn ông là cái gì… là cục chocolate mùi ngọt ngào nhưng bản chất là một đống c---”
Phong Lan nhíu mày: “Nè, chị định tập trung thưởng thức món bít tết của mình đó.”
“Sorry.” Mộc Tử gạt đi cảm xúc tiêu cực, “Đời người ngắn ngủi, tận hưởng niềm vui trước mắt, không sai, đồ ăn ngon trước mặt, đừng nghĩ tới cái khác.”