Gặp Được Ngày Mai

Gặp Được Ngày Mai - Chương 1




Cụ Hoàng Thị Út



Ông Lê Văn Khuê



Bà Lê Bích Hợi



Cậu Lê Ngọc Khánh



Cháu Vũ Tuấn Anh



Lê Thanh Hương



CHƯƠNG 1



Ngày lễ tình nhân 14/2, toàn bộ sảnh lễ tân của công ty M.T trở nên tấp nập.



Cô tiếp tân Coco gọi điện thoại nội bộ đến mức nóng cả máy: “Cô La, mời tới sảnh lễ tân ký nhận chuyển phát nhanh.” “Xin chào giám đốc Trần, ở quầy lễ tân có chuyển phát nhanh của cô.”



10h30 Ken mới tới công ty, vừa bước khỏi thang máy nhìn thấy cảnh lộn xộn trước quầy lễ tân, nhíu mày: “Sao thế này?”



Coco mang giày cao gót 3 phân, nhanh chóng lướt tới trước mặt Ken báo cáo: “Tổng giám đốc Trần, hôm nay là Valentine, quà được gửi tới công ty cực kỳ nhiều! Từ sáng tới giờ gần như em chỉ có ký nhận chuyển phát nhanh. Tổng giám đốc Trần, anh xem,” Coco chỉ một biển hoa hồng đỏ cực to bên trái, cửa chính bình thường mở rất rộng vì nó mà có vẻ chật chội hẳn – đó mới thật sự là tai họa của cô, “Trên tấm thiệp viết, 999 đóa. Tổng giám đốc Trần, lần đầu tiên em mới thấy được 999 đóa hồng ngoài đời thật đó.”



Ken hất hàm chỉ chỉ bó hoa: “Của ai?”



“Giám đốc Đinh.”



“Bảo cô ấy nhanh chóng tới giải quyết nó đi.” Giọng gấp gáp.



“Bộ phận tài chính hôm nay họp ở tầng 19, Giám đốc Đinh chưa họp xong ạ.” Cô chỉ là một lễ tân nhỏ, không dám quấy rầy lãnh đạo họp hành.



Ken bất đắc dĩ: “Chờ cô ấy họp xong thì bảo cô ấy lập tức xử lý đi.”



Coco nhìn Tổng giám đốc đại nhân xoay người đi ra ngoài, bấm thang máy tầng 20, thở dài, giận dỗi nói nhỏ: “Haizz, tôi cũng phiền lắm chứ.” Cô bị dị ứng phấn hoa, sáng giờ hắt xì mất chục lần, mũi vừa đỏ vừa đau, hết giờ còn phải mua thuốc uống nữa, haizzz.



Mãi tới 11h40, thang máy kêu ‘ting’ một tiếng, đoàn người của bộ phận tài chính kéo nhau từ trên lầu xuống.



Coco như nhìn thấy cứu tinh, cô chen tới cạnh người có vóc dáng cao cao gầy gầy kia: “Giám đốc Đinh, có hoa của chị ở quầy.” Nhấn mạnh, “Rất nhiều.”



Đinh Hương nhíu mày. Phó tổng Lý quản lý mảng tài chính lại biểu hiện rất khoa trương, trợn mắt nhìn: “Đây là bao nhiêu hoa vậy chứ?”



Mấy người trong bộ phận tài chính may mắn nhìn thấy biển hoa, bảy - tám người ngạc nhiên ồ lên, kéo nhau qua xem.





Sếp Lý cầm tấm thiệp trắng để bên trên, trên thiệp viết mấy chữ: “Đinh Hương, 999 đóa hồng, mãi mãi bền lâu.” Nhìn về phía Đinh Hương, nhân vật chính cầm folder màu xanh đứng bên cạnh, vẻ mặt không phải kiểu vui vẻ khi nhận được món quà lớn, “Đinh Hương, Lễ tình nhân năm nay, cô hạ gục toàn bộ gái đẹp ở công ty trong nháy mắt, cô thắng.”



Đinh Hương kéo kéo khóe miệng.



“Tiết lộ một chút đi, ai theo đuổi vậy? Khách hàng à, hay là bạn bè của cô?” Sếp Lý là người thích tám chuyện, mức độ buôn chuyện của ông luôn khác với những quản lý cấp cao khác như trời với đất, “Ra tay hào phóng thế này ắt hẳn rất giàu.”



“Ngại quá, không thể tiếp chuyện.” Đinh Hương xoay người định về văn phòng.



Coco khó xử đuổi theo, “Giám đốc Đinh, Tổng giám đốc Trần nói muốn chị xử lý nhanh bó hoa này ạ.”



Đinh Hương ngẫm nghĩ: “Vậy làm phiền em nhắn một tin, hoa này tặng lại mọi người, ai thích cứ đến lấy bao nhiêu thì lấy, phần còn lại không ai lấy thì nhờ dì dọn dẹp thu dọn lại.”



“Dạ? Trời, tiếc quá vậy.” Coco quay về chỗ mình, nhắn thông báo.



Sếp Lý giơ ngón tay cái về phía Đinh Hương: “Người đẹp đứng đầu M.T”



Đinh Hương về văn phòng, lắc lắc chuột, thấy thông báo, giọng văn trẻ trung của Coco: “Các vị đồng nghiệp thân mến, Giám đốc Đinh của bộ phận tài chính muốn chia sẻ quà Lễ tình nhân – hoa hồng đỏ. Mời mọi người ai thích thì đến quầy lễ tân tự lấy. Cảm ơn Giám đốc Đinh và người mến mộ cô! Lễ tân sảnh - Coco.”



Có người nhanh chóng trả lời: “999 đóa! Ngại quá, tôi lấy 99 đóa! Đêm nay không cần mua hoa, cảm ơn giám đốc Đinh và người mến mộ giàu có của cô!”



“Chắc chắn giàu cực kỳ.”



“Khi nào mới có người tặng tôi 999 đóa hồng?”



“Kiếp sau đi.”



Đinh Hương nhìn đồng nghiệp không ngừng nhắn lung tung, cầm điện thoại bấm số gọi: “Là chị điên hay em điên rồi?”



Bên kia điên thoại đúng là Mộc Tử đang ngồi trên sàn nhà phòng khách vừa gặm cánh gà vừa coi gameshow: “Hả?”



“Hoa hồng. Một, đống, hoa, hồng.” Đinh Hương nghiến răng nghiến lợi nói.



“À, phải ha! Chị nhận rồi? Hiệu quả sao, chấn động không?’



“Rất chấn động.”



“Tốt quá, vậy là đạt được mục đích của chị rồi.”



Đinh Hương quay người đi tới bên cửa sổ sát đất: “Cho hỏi, mục đích của chị là gì?”




“Ủa, không phải mấy hôm trước chị nói hy vọng Valentine sẽ nhận được 999 đóa hồng sao?” Mộc Tử nhớ lại, hình ảnh hoàn chỉnh là đêm khuya, sau khi Đinh Hương uống sạch ba lon bia hai chai rượu vang đỏ, người đầy men rượu thề: “Tôi không phải không ai cần! Tôi muốn chứng minh cho cả thế giới thấy, không, chỉ cần chứng minh cho tên khốn đó thấy, không có hắn ta thì tôi sống rất tốt, rất tốt!”



Lúc đó Mộc Tử đang viết bản thảo, màn hình còn hiện lên dòng chữ tiêu đề in đậm: “Cuộc gặp gỡ tình cờ của mùi hương”, miêu tả khu vườn trồng hoa ở ngoại ô mà cô vừa mới đến: “Chị chắc không, chị Đinh Hương?”



“Tất nhiên!”



Mộc Tử nhảy dựng lên, chạy tới cạnh Đinh Hương: “Phải cho bạn trai cũ một đòn, phương pháp tốt nhất chính là người theo đuổi chị còn tốt hơn anh ta.”



Đinh Hương nhìn chằm chằm Mộc Tử: “Sao?”



“Em mới quen với một chủ tiệm hoa.”



“Thì sao?”



“Mấy ngày nữa là tới lễ tình nhân, thì em cảm thấy chị nên nhận được 99 đóa hồng linh tinh gì gì đó, để cho bạn trai cũ biết giá trị thị trường của chị cực kỳ cực kỳ tốt, làm anh ta hối hận anh ta đã bỏ lỡ một người đẹp bao nhiêu người phải tranh giành!”



“Không không không,” Đinh Hương lắc đầu, “99 đóa không phải là giá thị trường của chị, chị muốn 999 đóa.”



Mắt Mộc Tử mở to: “Thật không?”



“Chị giống người nói dối à?”



“Hiểu luôn! Chị Đinh Hương, đợi tới sáng mai em sẽ liên hệ với người chủ tiệm hoa kia, đặt hàng cho anh ta. Chị thấy sao?” đôi mắt bình thường cận thị của Mộc Tử như lấp lánh ánh sáng.



Đinh Hương cau mày nghe Mộc Tử kể lại câu chuyện: “Cho nên em thật sự nghe lời chị nói lẫy khi say làm thật, đặt cho chị một đống hoa như vậy?”




“Không phải chị luôn nói là làm sao.” Giọng Mộc Tử nghe hết sức oan ức.



“Thôi được rồi thôi được rồi.” Đinh Hương đau đầu, cô nên sớm biết Mộc Tử luôn hành động không như người thường, “Chị đang bận, cúp đây.”



“Khoan đã, hây dà, chị Đinh Hương!”



“Sao nữa?”



“Cái đó, tiền là em chi, khi nào chị trả...”



Đinh Hương trợn trắng mắt nhìn trần nhà.



Tối về đến nhà, Mộc Tử đang ngồi trên sàn nhà phòng khách ăn pizza, bên cạnh thùng rác còn có hộp giấy hiệu cơm cánh gà, nhìn thấy cô về thì hỏi: “Chị Đinh Hương, ăn pizza không?”




Đinh Hương lắc đầu: “Em không sợ mập?”



“Mập là tốt, mấy bà mấy mẹ đều thích.” Mộc Tử không để tâm, “Giống chị vậy à, gầy như cây gậy trúc, trong mắt mấy bà mấy mẹ không được thích mấy đâu.”



Đinh Hương xì một tiếng, rửa tay, đi tới tủ lạnh lấy trái táo: “Lễ tình nhân mà không có kế hoạch gì sao?”



“Có kế hoạch nha, chạy bản thảo. Ở nhà cả ngày, ăn đều là đồ ăn rác rưởi, ai da, thèm ăn lẩu nóng hổi quá. Chị, đợi em nộp bản thảo xong chúng ta đi ăn một bữa hoành tráng đi.”



“Em coi lại cân nặng, nhìn dáng em đi! Em cũng biết đó là đồ ăn nhanh rác rưởi, làm ơn bớt ăn lại một chút đi.”



“Thôi, đừng có nhắc nữa, qua tuổi 25 thì cân nặng cứ tăng vù vù, bi kịch không thể cứu vãn được.” Nhìn Đinh Hương, “Đương nhiên ngoại trừ chị, chị có thể quản lý được miệng mình.”



Đinh Hương gật đầu: “Sa đọa.” Cô ném hạt táo, “Nói đi, bó hoa kia bao nhiêu tiền?”



Mộc Tử rút biên lai dưới ly, kính cẩn dâng 2 tay đưa qua.



Mắt Đinh Hương trợn to: “Cái này là em nói giá ưu đãi?!” Nhiều tiền vậy đổi lấy một đống hoa hồng cớt chó vô dụng cô không hề chạm tới?!



“Dạ dạ, chị cũng biết lễ tình nhân thì hoa đắt hơn vàng, một cành phải bảy tám chục, cái này đúng là giá ưu đãi rồi đó.” Mộc Tử mút mút ngón tay, “Nhân tiện, chị trả tiền nhanh cho em đi, tháng sau em đi Thái Lan cần tiền tiêu.”



Đinh Hương cầm biên lai ngã vào sofa, bất lực cảm thán, “Chị thật sự phục em.”



“Hì hì, em biết chị không thiếu nhiêu đó tiền mà.”



“Không phải thiếu nhiêu đó tiền, mà không muốn phung phí tiền cho vụ hoa này.”



Mộc Tử nói đầy đạo lý: “Nhưng xét theo khía cạnh khác, một người phụ nữ được người tặng bó hoa to như thế thì không phải quá đỉnh sao? Nghĩ đi, 999 đóa hồng nha, những người con gái bình thường có khả năng đó sao? Giống em nè, 28 tuổi, trừ lúc học phổ thông lúc đi chơi ở ngoại thành nhận được một bó cỏ đuôi chó, đại học nhận được một đóa hoa loa kèn do đám con trai trong lớp hùn tiền mua tặng đám con gái thì chưa hề nhận được bông hoa nào.”



Đinh Hương cảm thấy cô nhỏ càng nói càng thảm hơn là việc mình tự bỏ tiền mua hoa cho mình: “Thôi được rồi, em ăn đồ ăn của em, viết bản thảo của em đi.”



Mộc Tử lập tức cười toe: “Đúng đó, chỉ có ăn uống với kiếm tiền là quan trọng.”



Đinh Hương cầm di động, rầu rĩ lướt weibo.



Lát sau, “Không, Mộc Tử, so với chị thì em vẫn tốt hơn, tốt xấu gì em còn nhận được quà thật.” Đinh Hương nhìn weibo mới nhất mà Mộc Tử đăng “Quà Lễ tình nhân, một ly trà sữa ấm. Rất ngon.” Có một bức ảnh chụp ly trà sữa.



Mộc Tử xấu hổ: “Hehe, hôm nay em đi phỏng vấn, tiệm trà sữa bên cạnh đó đang khuyến mãi họ tặng đó.”