Gặp Được Em Thật Hưng Phấn

Chương 54: Vạch Trần




Editor: Bạch Vân

Beta: An Hiên

Ngày hôm sau, sau khi hai người bạn cùng phòng ra ngoài, Đường Tiếu thần thần bí bí mở laptop của mình ra, còn kéo rèm cửa sổ phòng ngủ vào.

Cảm xúc của Tô Đàm bị Đường Tiếu ảnh hưởng, không hiểu sao cũng thấy hồi hộp. Chân tay cô luống cuống ngồi bên cạnh Đường Tiếu, thấp giọng hỏi: “Tiếu Tiếu, rốt cuộc cậu cho tớ xem cái gì vậy?”

Đường Tiếu: “Suỵt, suỵt, cậu nhỏ giọng một chút… Hôm nay! Tại đây! Tớ sẽ bắt đầu giáo dục giới tính cho người trưởng thành!”

Tô Đàm: “…”

Mở laptop lên, Đường Tiếu điều khiển con chuột nhấp vào tập tin “nhỏ dễ thương” trong ổ cứng. Cô nàng hít sâu một hơi, vỗ vai Tô Đàm: “Chuyện tiếp theo sẽ có một chút kích thích, nhưng là việc nhất định phải biết, biết sớm sẽ tốt hơn.” Thời điểm giáo dục giới tính, phụ huynh luôn lo lắng tuổi của đứa trẻ còn nhỏ, nhưng khi người xấu có ý đồ với đứa trẻ sẽ không quan tâm đứa trẻ có nhỏ tuổi hay không, huống hồ Tô Đàm đã hơn hai mươi, bên người còn có lão sói xám đang thèm nhỏ dãi.

Đường Tiếu nhìn Tô Đàm ngơ ngác trước mặt, bỗng thấy hình tượng của mình đột nhiên nâng lên, cô nàng gánh vác sứ mệnh lớn lao, bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu cũng sẵn sàng dùng hai lòng bàn tay đập chết dũng sĩ nào không tốt với công chúa.

“Đến đây đi.” Đường Tiếu ấn mở thư mục, “Chúng ta đến mở ra cánh cửa vào thế giới mới.”

Cô ấy nhấp chuột hai lần, ấn mở file tài liệu trong thư mục…

Ngày hôm đó, thế giới quan của Tô Đàm bị phá vỡ. Thực ra Đường Tiếu cho cô xem loại phim khá là nghệ thuật, nhưng sau khi xem xong, Tô Đàm ngồi im lặng trên bàn rất lâu.

Đường Tiếu thấy bộ dạng ngẩn ngơ của cô, tưởng rằng cô đã bị hút hồn, vội vàng nói: “Làm sao vậy? Có phải Lục Nhẫn Đông làm gì cậu không?”

Tô Đàm hoảng hốt lắc đầu, nói câu mà đời này Đường Tiếu không bao giờ nghĩ đến, cô nói rằng: “Chưa, anh ấy không chạm vào tớ, ngược lại tớ đã chạm vào anh ấy rồi…” Lúc Lục Nhẫn Đông ở chung với cô thì vô cùng lịch lãm, mặc dù hai người yêu nhau, thân mật nhất cùng lắm chỉ là hôn môi, hơn nữa Lục Nhẫn Đông chưa bao giờ chạm vào vị trí riêng tư của cô.

Nhưng Tô Đàm chẳng những sờ soạng eo Lục Nhẫn Đông, còn chọc vào thắt lưng của anh, khi rảnh rỗi còn thích xoa xoa nắn nắn, mỗi lần như vậy Lục Nhẫn Đông đều không chịu nổi, anh nói: “Em đừng sờ, còn sờ nữa anh thật sự muốn ăn em.”

Khi đó Tô Đàm không biết ý nghĩa cụ thể của chữ “ăn” này, chỉ mơ hồ có chút ấn tượng, hôm nay trải qua giáo dục của Đường Tiếu, cô mới đột nhiên nhớ lại hành vi của mình... quả thật rất giống nữ lưu manh.

Đường Tiếu nghe Tô Đàm hoảng hốt nói xong thì dở khóc dở cười. “Tớ còn lo lắng cậu bị ăn đậu hũ, nào biết được mỗi ngày cậu đều ăn đậu hũ của người ta chứ.”
Loading...

Tô Đàm ho khan, khó khăn giải thích: “Cũng, cũng không phải là mỗi ngày đâu.”

Đường Tiếu: “Chậc chậc chậc, tuy nhìn Lục Nhẫn Đông có vẻ khoảng ngoài hai mươi tuổi, nhưng cũng là một người đàn ông trung niên ba mươi rồi, ăn anh ấy không tính là ăn đậu hũ.”

Tô Đàm: “Vậy tính là cái gì?”

Đường Tiếu sờ cằm, bôi đen Lục Nhẫn Đông một phen: “Tính là nhai đậu phụ khô.”

Tô Đàm: “…” Nhưng đậu phụ khô cũng là sản phẩm từ đậu nành mà.

Đường Tiếu nhìn biểu hiện rối rắm của Tô Đàm, thật sự không nhịn được mà ôm cô cười ha hả: “Đàm Đàm à, cậu đừng lo lắng cho anh ấy, đàn ông lớn tuổi như thế, cậu còn có thể bắt nạt được sao? Hôm nay tớ muốn cậu hiểu rõ những điều này, đừng mơ mơ màng màng để bị ăn sạch đó.”

Tô Đàm chân thành gật đầu, tiếp nhận ý tốt của Đường Tiếu.

Lúc này Lục Nhẫn Đông còn không biết rằng, cô gái của anh đang tiếp thu sự giáo dục của Đường Tiếu, anh lái xe đến ký túc xá của Tô Đàm rồi gọi điện bảo cô xuống.

Tô Đàm tạm biệt Đường Tiếu, kéo hành lí đi tới bên cạnh xe. Tuy thời tiết lúc này đã mát hơn nhưng trời vẫn còn chút hơi nóng, Tô Đàm là người sợ nóng, đi vài bước ngắn ngủi trên đường mà trán cô đã đầy mồ hôi.

Lục Nhẫn Đông đau lòng, mau chóng kéo Tô Đàm vào trong xe hưởng thụ không khí mát mẻ, còn anh cất hành lí ra sau cốp.

“Nóng hả?” Ngồi vào ghế lái, Lục Nhẫn Đông hỏi.

Tô Đàm dùng khăn tay lau sạch mồ hôi trên trán, nhẹ nhàng lên tiếng trả lời anh.

Rất nhanh, Lục Nhẫn Đông phát hiện ra hôm nay dường như Tô Đàm hơi khác so với trước đây. Cô có thái độ trốn tránh, dái tai phiếm hồng, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Nhẫn Đông, giống như là… cô đã làm chuyện xấu nào đó vậy.

Lục Nhẫn Đông quan sát biểu cảm nhỏ này của Tô Đàm, cười mà như không cười: “Làm sao vậy cô bé, đã làm chuyện gì có lỗi với anh phải không?”

Tô Đàm đang ngây người dựa vào cửa sổ xe, nghe Lục Nhẫn Đông hỏi thì cả người cứng ngắc, cô cười lớn: “Dạ… không, không làm gì mà.” Cô nói xong thì gãi cổ tay của mình.

“Đàm Đàm.” Lục Nhẫn Đông nhìn con đường phía trước, giọng nói khá mềm mại, chỉ là nội dung anh nói làm cho chân tay Tô Đàm càng thêm luống cuống, “Khi một người nói dối sẽ có vài hành động nhỏ, ví dụ như hay nói vâng, dạ, ặc… Cơ thể cũng có biểu hiện, rõ ràng nhất chính là gãi tay, sờ mũi.”

Tô Đàm: “…”

Lục Nhẫn Đông: “Cho nên bảo bối à, rốt cuộc em đã làm chuyện xấu gì vậy?”

Dù bị nhìn thấu nhưng Tô Đàm vẫn cắn răng không nói gì.

Lục Nhẫn Đông nhìn vẻ đăm chiêu của cô qua kính chiếu hậu, nở nụ cười: “Được được được, em cũng có bí mật nhỏ của mình rồi.”

Tô Đàm nghe xong thì lầu bầu nói một câu: “Anh nói câu này giống như bố em thế.”

Lục Nhẫn Đông giả vờ thở dài: “Con gái trưởng thành rồi...”

Tô Đàm: “…” Da mặt người này quả thật quá dày.

Lục Nhẫn Đông có thể quan sát người khác vô cùng cẩn thận, tỉ mỉ, cũng chính vì tài năng này mà anh chọn nghề tư vấn. Chuyện bạn gái cũ phản bội, ngay hôm sau anh đã nhận ra rồi, anh muốn biết lòng dạ của Tô Đàm là chuyện vô cùng đơn giản. Tuy nhiên, dù Lục Nhẫn Đông không chủ động tìm hiểu nhưng nghi ngờ của anh đã nhanh chóng có đáp án.

Chuyển vào nhà Lục Nhẫn Đông ngày thứ ba, Tô Đàm đang ngồi đọc sách trong thư phòng. Lục Nhẫn Đông cầm cốc sữa đứng dựa vào cửa chăm chú nhìn Tô Đàm.

Tô Đàm bị Lục Nhẫn Đông nhìn chằm chằm mà cảm thấy không được tự nhiên, cuối cùng cô ngẩng đầu hỏi: “Anh nhìn gì vậy?”

Lục Nhẫn Đông: “Nhìn em.”

Tô Đàm: “Em có gì đẹp mà nhìn?”

Lục Nhẫn Đông cười: “Chỗ nào cũng đẹp.”

Tô Đàm không tin mấy lời ngon ngọt của Lục Nhẫn Đông, mặt cô lộ vẻ nghi ngờ: “Tóm lại là như thế nào?”

Lục Nhẫn Đông đi tới trước mặt Tô Đàm, để cốc sữa trên tay xuống: “Ngoan, em uống trước đi.”

Tô Đàm không thích hương vị sữa bò nhưng vì cô luôn quý trọng đồ ăn, cũng quý trọng lòng tốt của Lục Nhẫn Đông đối với cô nên cô vẫn ngoan ngoãn nâng cốc sữa lên uống một hơi cho đến hết.

Đến khi thấy đáy cốc, trên miệng Tô Đàm phủ một lớp sữa, cô đang định vươn lưỡi ra liếm nhưng bị Lục Nhẫn Đông trực tiếp giữ chặt bờ vai.

Người đàn ông đẹp trai trước mặt mỉm cười, cúi đầu xuống hôn sạch lớp sữa trên môi Tô Đàm.

Trong nháy mắt, tim Tô Đàm đập như đánh trống, cô nhìn gương mặt Lục Nhẫn Đông gần trong gang tấc, gò má vì xúc động mà ửng hồng. Lục Nhẫn Đông rất đẹp trai, Tô Đàm mở to mắt nhìn thấy hàng lông mi dày của anh lúc này đang run nhè nhẹ tựa như cánh ve. Bỗng nhiên, Lục Nhẫn Đông mở mắt ra, hai người nhìn nhau, Lục Nhẫn Đông cưng chiều nói: “Đồ ngốc này, lúc hôn nhau phải nhắm mắt lại chứ em.”

Tô Đàm đỏ mặt gật đầu.

“Làm lại lần nữa nào.” Bàn tay Lục Nhẫn Đông phủ lên mắt Tô Đàm.

Nụ hôn lần này càng thêm sâu, Tô Đàm được Lục Nhẫn Đông ôm chặt vào trong lòng, cô cảm thấy trái tim mình đập điên cuồng. Trên môi, trên lưỡi, tất cả đều là hương cam nhàn nhạt của Lục Nhẫn Đông, hơi thở này giống như một loại rượu mạnh, làm cho đầu óc của cô choáng váng, không nói nên lời.

Nụ hôn kết thúc, Lục Nhẫn Đông hơi thở dốc, nhìn ánh mắt ướt át của Tô Đàm trước mặt mình, giọng anh hơi khàn, gợi cảm hơn lúc bình thường, xúc động lên tiếng: “Đồ ngốc, bạn cùng phòng đã cho em xem cái gì đó rồi phải không?”

Lúc đầu Tô Đàm còn chưa kịp phản ứng, một lúc sau trong đầu mới nhớ ra bộ phim phổ cập kiến thức Đường Tiếu cho cô xem. Những hình ảnh mập mờ trong ký ức đột nhiên trở nên rõ ràng. Tô Đàm xấu hổ đến nỗi không dám nhìn thẳng Lục Nhẫn Đông.

Lục Nhẫn Đông nắm lấy cằm của cô, nâng mặt cô lên rồi anh hỏi: “Thấy thật rồi hả?”

Tô Đàm cắn môi, cúi đầu đáp vâng.

Mắt Lục Nhẫn Đông trở nên tối lại, “Sợ anh à?” Mấy ngày nay, lúc tắm xong anh cởi trần bước ra, Tô Đàm không còn chạy đến để ăn đậu hũ giống như trước đây nữa. Từ biểu hiện này, Lục Nhẫn Đông gần như đoán được chuyện gì xảy ra. Có lẽ anh nên vui mừng vì Tô Đàm có người bạn biết suy nghĩ cho cô ấy, nhưng thực tế trong lòng vẫn hơi ghen tị… Hoa nhỏ nhà anh đã nhìn người khác rồi, tóm lại là anh ghen.

“Không sợ.” Tô Đàm nói, “Là do em, em xấu hổ…” Thật sự giống như lời Đường Tiếu nói, khi mở cánh cửa vào thế giới mới, trong đầu xuất hiện nhiều suy nghĩ kỳ lạ. Sự thay đổi này khiến cho Tô Đàm hơi bối rối, cô cảm thấy rằng mình có vấn đề chỗ nào đấy.

Nếu Lục Nhẫn Đông biết suy nghĩ của Tô Đàm, có lẽ sẽ cười nói cô ngốc, đều là người trưởng thành rồi, muốn ở bên cạnh người yêu của mình không có gì là xấu cả.

Lục Nhẫn Đông cụng trán mình vào trán Tô Đàm, chóp mũi hai người chạm nhau, mắt anh như ánh sao lấp lánh: “Đàm Đàm, đừng sợ anh, anh bảo đảm trước khi kết hôn sẽ không chạm vào em.”

Tô Đàm nhìn Lục Nhẫn Đông.

Giọng nói Lục Nhẫn Đông trịnh trọng và nghiêm túc: “Chuyện em không muốn, anh sẽ không làm.” Tô Đàm là cô gái yêu dấu trong lòng anh, anh tôn trọng mỗi lựa chọn của cô.

Tô Đàm không nói chuyện, cô chỉ thò tay ôm lấy eo của Lục Nhẫn Đông. Cô chưa bao giờ yêu đương nhưng mà cô không ngốc, trong quá trình tiếp xúc, cô hoàn toàn cảm nhận được tình yêu mãnh liệt của Lục Nhẫn Đông dành cho cô.

“Đàm Đàm, anh yêu em.” Anh nói lời này bên tai cô.

Cằm Tô Đàm nhẹ nhàng cọ lên vai Lục Nhẫn Đông.

Nhận được sự đáp trả từ Tô Đàm, trái tim Lục Nhẫn Đông dường như có dòng nước ấm chảy qua, anh yên lặng một lát, đột nhiên hỏi: “Cho nên, nếu yêu anh cao nhất là 100 điểm, vậy em cho eo của anh bao nhiêu điểm?”

Tô Đàm thuận miệng trả lời ngay: “99 điểm!”

Lục Nhẫn Đông nhíu mày: “Hả?”

Lúc này Tô Đàm mới kịp phản ứng, Lục Nhẫn Đông đưa thang cho cô leo xuống, cô vội vã bổ sung: “Nếu như nói eo của anh là hai số 0 thì anh chính là số 1 kia, không có anh thì sao được 100 điểm.”

Lục Nhẫn Đông dùng răng cắn lỗ tai Tô Đàm: “Giỏi lắm, lời giải thích bổ sung này khá tốt, hôm nay sẽ không cắn em.”

Tô Đàm: “…” Cho nên thói quen cắn mặt cô của Lục Nhẫn Đông bắt đầu từ khi nào nhỉ, sau này không biết có cơ hội thay đổi không nữa đây?

~~~ Tác giả có chuyện muốn nói:

Lục Nhẫn Đông: Bảo bối, sau này nếu em muốn biết về khía cạnh kia thì tới tìm anh, anh sẽ phổ cập giáo dục cho em.

Tô Đàm: Không phải anh nói không chạm vào em sao?

Lục Nhẫn Đông: Không phải còn có Khoai Tây à?

Khoai Tây: ??? (Con chỉ là con chó lớn đã bị thiến, bố định làm gì con???)