Trận đấu đã bắt đầu, đội trưởng trường khoa học công nghệ lấy được bóng tấn công đợt đầu tiên, tiết tấu trận đấu khá nhanh. Giang Quyết rê bóng một cách điêu luyện, đầy khí thế dẫn bóng vào rổ, ghi một quả ba điểm, đốt cháy bầu không khí trong sân vận động.
Bóng bị đội Xây dựng cướp được rồi chuyền cho cầu thủ tuyến ngoài nhưng lại bị trượt mất quả ba điểm. Bóng trở về tay đội khoa học công nghệ, Trần Thâm chuyền bóng cho Lâm Giang, cậu ta tự mình ghi một quả ba điểm ngoài góc! Giang Quyết cướp được bóng từ rổ, anh rê bóng, hai bước lên rổ từ phái, ghi thêm cho đội được hai điểm.
Vừa mở màn, tỉ số hai bên đã lên tới 8:0 nghiêng về phía đội khoa học công nghệ, cổ động viên sân nhà sĩ khí tăng vọt, đội xây dựng lộ rất nhiều sai sót, độ phối hợp giữa các đội viên chưa đủ, chưa hỗ trợ tốt cho nhau.
Đội xây dựng liên tục muốn thực hiện cú lên rổ, nhưng vừa lên đã bị Lâm Giang đánh rớt. Giang Quyết lại bắt được một quả bóng bật bảng nữa, nhanh chóng ném bằng hai tay, ghi được thêm 2 điểm nữa.
Từ Hoãn chăm chú xem, thực lực hai bên rõ ràng chênh lệch lớn, Lâm Giang chủ yếu phụ trách tuyến ngoài, còn Giang Quyết phụ trách ở trung tâm, là hai vũ khí ghi bàn chủ chốt trong đội, nhìn hai người có cảm giác tài giỏi vô cùng.
Từ Hoãn uống một hớp nước, nhìn không chớp mắt toàn bộ quá trình Giang Quyết linh hoạt rê bóng, truyền bóng và đột phá.
Lúc này, có một cô gái xinh đẹp ngồi xuống cạnh cô, mặc đồng phục cổ động viên màu vàng và trắng, trông tràn đầy sức sống.
" Giang Quyết lợi hại nhỉ?" Nữ sinh ngoảnh đầu lại cười nhìn Từ Hoãn.
Từ Hoãn nhìn lại cô nàng, không để tâm lắm.
Phương Tâm không tin Giang Quyết có bạn gái nhanh vậy, lần trước gặp còn thấy anh rất lạnh lùng với phụ nữ, có lẽ cô gái này có thủ đoạn gì đó khiến anh bị mê hoặc, nếu quả thật là thế thì Phương Tâm tin tưởng trăm phần trăm mình có thể cướp lại Giang Quyết.
"Đợi lát nữa tôi sẽ đưa nước cho anh ấy, lần trước anh ấy tới chơi tôi cùng từng đưa rồi." Phương Tâm cười ngoảnh đầu giải thích, như thể đây là do tình thế bắt buộc phải vậy.
Từ Hoãn chợt nhớ ra cô gái này là ai, khóe miệng cô cong lên, nhẹ nhàng đáp: "Vậy lát nữa phiền cậu."
Phương Tâm mừng thầm, cô nàng nghĩ Từ Hoãn quá ngu xuẩn, chẳng nhìn ra Từ Hoãn có chỗ nào để Giang Quyết mê mệt cả, vừa nãy Phương Tâm thầm đánh giá, thoáng khựng lại trước bộ ngực lớn của Từ Hoãn mất mấy giây, rồi cười khẩy.
Từ Hoãn tiếp tục tập trung vào trận đấu, vừa ngẩng đầu thì va phải ánh mắt anh, đôi mắt sâu thẳm của anh tựa như vô cùng bất mãn vì cô không toàn tâm toàn ý nhìn anh chơi bóng, mỗi khi anh ghi điểm một trái bóng, anh đều liếc nhìn cô, sau khi xác nhận ánh mắt cô không rời khỏi mình thì nhếch miệng, tiếp tục dùng hết sức ứng phó với trái bóng.
Nửa hiệp kết thúc nhanh chóng, tỷ số hai bên hiện tại là 35:11, Giang Quyết ngó kết quả rồi phấn khỏi chạy về phía có Từ Hoãn đang ngồi.
Phương Tâm nhìn người đàn ông đang chạy tới, đỏ mặt bật dậy đưa nước: "Giang Quyết, uống nước không?"
Giang Quyết chả buồn chú ý tới cô nàng, anh đứng trước mặt Từ Hoãn, nâng khuôn mặt cô lên hôn một cái đòi phần thưởng: "Vợ ơi, anh lợi hại không?"
"Lợi hại lắm." Từ Hoãn cười, lấy khăn mặt lau mồ hôi cho anh, nheo mắt nhìn cô gái đang đờ ra bên cạnh.
"Cô ấy đưa nước cho anh kìa, không uống à?" Cô nháy mắt ra hiệu, mỉm cười hỏi.
Giang Quyết cầm chai nước dở trong tay cô uống nốt, rồi liếc nhìn nữ sinh mặc đồng phục cổ động đứng cạnh, mặt khó hiểu, như kiểu tại sao anh phải uống nước của cô ta???
"Giang Quyết, trông cậu vẫn còn khát nhỉ? Tớ còn một chai nữa này." Phương Tâm gượng gạo, vẫn chưa từ bỏ.
"Vẫn không chịu từ bỏ sao bạn gì ơi? Muốn bị từ chối thẳng thừng mới thôi hả?" Từ Hoãn giễu cợt Phương Tâm, cô chưa từng gặp qua loại người thế này bao giờ, lộ liễu muốn đi làm tiểu Tam.
"Cậu....!" Phương Tâm phẫn nộ, khuôn mặt vặn vẹo vì tức giận.
"Thế này mà muốn câu dẫn bạn trai của người khác hả? Cậu thử xem anh ấy có dám cầm nước của cậu không?" Ánh mắt Từ Hoãn quét qua người phụ nữ dữ tợn đối diện, khinh thường nói.
Giang Quyết đã hiểu ra vấn đề, thản nhiên uống nước xem vợ ra oai, lặng lẽ biểu đạt ý: "Anh không dám, anh vô tội."
Người vây tới xem ngày một nhiều, Phương Tâm chỉ muốn độn thổ cho xong, cô nàng hung dữ trợn mắt lườm Từ Hoãn, rồi cúi đầu chạy mất, đã thế còn cố tình đụng vào người Từ Hoãn một cái.
Từ Hoãn không kịp tránh, lửa giận lập tức bị cú đụng chạm này bùng lên.
"Vợ ơi, anh không hề biết cô ta, cô ta thật quá đáng, có phải làm em bị thương rồi không?" Giang Quyết vội vã ôm cô dỗ dành, chỉ hận không thể phủi sạch quan hệ với Phương Tâm.
"Buông ra!" Cô gỡ tay anh, ngồi xuống, trầm mặc.
Các đội viên vây quanh đã chứng kiến hết toàn bộ quá trình, cả lũ nín cười, thức thời xoay người không nhìn tới bộ dạng sợ hãi oan ức của anh em.
"Vợ ơi, anh bị oan thiệt mà, anh thề chưa từng quan tâm tới cô ta, đừng giận anh mà, ngoan nào bé ơi." Anh dán lấy cô, miệng đuổi theo tai cô.
Cô không nói câu nào, nhìn sang nơi khác.
"Ngoan nào, bảo bối, vợ yêu hiền lành tốt bụng của anh ơi, trừ em ra anh không nhìn bất kỳ ai khác, em muốn xả giận thì cứ đánh anh này, đừng phiền muộn làm gì được không?" Giang Quyết ôm chặt cô, mắt đuổi theo ánh mắt cô, dịu dàng khó cưỡng.
"Anh rõ là cái đồ trêu hoa ghẹo nguyệt, nay tới một người, mai lại tới một người khác." Cô bình tĩnh nhìn gương mặt tuấn tú của anh.
"Không phải mà! Rõ ràng mấy cái con ong thối đó cứ bâu vào anh đấy chứ, cơ mà anh đâu có thèm quan tâm!" Giang Quyết bùng nổ, gấp tới độ phải giậm chân biểu lộ thái độ, tội danh này anh không thể gánh, nếu không càng bôi sẽ càng đen mất.
"Hừ!" Bộ dạng anh quá trêu hoa ghẹo nguyệt rồi.
"Vợ, anh oan quá, vợ ơi, vợ à..." Giang Quyết nũng nịu bên tai cô.
Lỗ tai Từ Hoãn đỏ bừng, đã thế còn bị anh thổi một hơi, khuôn mặt lạnh lùng không giữ nổi nữa, khóe miệng cô cong lên, ghét bỏ đẩy ai đó ra, khẽ mắng: "Được rồi, anh không sợ bạn bè nghe thấy à, không còn chút thể diện nào à?"
"Anh cần thể diện làm gì, anh cần vợ cơ." Giang Quyết nghiêng đầu hôn lên môi Từ Hoãn.
"Khụ, trận đấu sắp bắt đầu rồi, mọi người chuẩn bị đi." Lâm Giang xoay người, liếc nhìn thằng bạn đang dính lấy người yêu giải thích, rồi vỗ tay tập hợp đội.
Cả đội sôi động hẳn lên, mọi người chồng tay lên nhau rồi đồng lòng hô: "Fighting!"
Giang Quyết liếc nhìn Từ Hoãn lần cuối rồi từ tốn đi về phía sân đấu.
"Muốn thể diện làm gì, muốn vợ cơ ~" Vài tên nhái theo giọng Giang Quyết, ghé sát lỗ tai anh trêu ghẹo.
"Cút!" Anh cười mắng, đuổi theo một tên đạp mạnh cho một cái, còn đối với Trần Thâm, cái thằng âm dương quái khí nhất, anh không thèm ki bo, đạp hẳn mấy cái liền.