Gặp Được Em Ở Những Năm Tháng Tươi Đẹp Nhất

Chương 54




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tới nhà, Từ Hoãn vào phòng tắm còn Giang Quyết mang đồ vừa mua ra nghiên cứu, đọc hướng dẫn sử dụng máy se nút đầu ti xong anh càng thấy thỏa mãn.
 
"Anh nhìn cái gì đấy?" Tắm xong, Từ Hoãn bước ra vừa lau tóc, vừa nhìn cái người đang khom lưng cúi đầu trên giường nghịch cái gì đó.
 
"Không có gì." Anh bình tĩnh cất máy vào ngăn kéo, xoay người lấy máy sấy tóc giúp cô.

 
Gió thổi khiến cô buồn ngủ.
 
"Mệt quá." Cô ngáp dài. 
 
"Vợ, đợi anh đi tắm nhé." Tóc khô quá nửa, anh cất mấy sấy, quay người bước vào phòng tắm.
 
Anh tắm nhanh rồi vọt ra thì phát hiện cô đã ngủ mất tiêu, chỉ để lại đèn bàn cho mình. Anh thở dài, lên giường tắt đèn ôm cô, bàn tay luồn vào trong áo, đặt lên ngực cô sờ nắn rồi nhắm mắt lại.
 
Vài ngày nữa Từ Hoãn phải nhập học, một số đồ đạc của cô vẫn còn để ở trường, cô định bụng trước nhập học mấy hôm thì tới trường lấy hành lý mang tới ký túc xá, tránh việc tới ngày khai giảng người nhiều lại bất tiện.
 
"Vợ ơi, vài ngày nữa em mới phải nhập học mà? Sao giờ đã bắt đầu thu dọn hành lý thế?" Giang Quyết tựa vào cửa rầu rĩ nhìn người phụ nữ bận rộn.
 
"Em định tới trường chuyển đồ đạc trước."
 

"Cần anh tới giúp không?" Anh hăng hái tự tiến cử.
 
"Không cần, cũng có ít đồ thôi mà." Chủ yếu là dẫn theo anh quá khoa trương.
 
"Được, vậy khi nào em đi?" Giang Quyết tủi thân mong chờ hỏi, mới ở được vài ngày đã phải dọn đi, anh lại phải một thân một mình thì có ý nghĩa gì.
 
"Ngày kia."
 
"Ồ" Anh không nói gì nữa.
 
"Anh làm gì mà rầu rĩ vậy? Trường chúng mình đối diện nhau cơ mà? Gì mà như kiểu sinh ly tử biệt vậy" Từ Hoãn nhìn anh, dở khóc dở cười.
 
"Sao mà giống nhau được? Không được ôm em ngủ mỗi ngày mà." Giang Quyết bước lên khom lưng dính sát vào cô, tựa như con chó Nhật bám người vậy.
 
"Vợ ơi, đến lúc đó mỗi ngày anh đều tới tìm em được không?" Anh xin xỏ.
 
"Không được, lên năm ba đại học em có nhiều tiết học lắm, đợi em rảnh sẽ tới tìm anh, ngoan!" Từ Hoãn quay đầu dỗ dành anh.
 
"Vậy lát em gửi anh thời khóa biểu của em đi, anh đi tìm em." Giang Quyết bướng bỉnh, đợi cô đi tìm anh thì chắc tóc anh bạc trắng rồi.
 
"Ừ, ê này, đừng nằm trên lưng em nữa, em bị anh đè sắp chết rồi." Cô đẩy đẩy anh.
 
Anh thuận thế đứng dậy, nhưng vẫn cứ ôm cô.
 
"Vợ ơi, dì cả đi chưa?" Anh ghé vào cổ cô thấp giọng hỏi.
"Chưa." Từ Hoãn bình tĩnh xoay người chuẩn bị vào bếp nấu cơm.
 
"Sao có thể! Đã năm sáu ngày rồi đó! Anh không tin! Để anh sờ một cái nào" Nói xong, anh thực sự thò tay vào đáy quần làm bộ muốn sờ.
 
"Này, bỏ ra, bỏ tay ra!" Cô vội cầm lấy tay anh thẹn thùng sẵng giọng.
 
"Hừ, biết ngay em gạt anh" Anh ôm cô bất mãn.
 
"Vợ ơi, buổi tối mặc cái bộ kia cho anh ngắm nha." Giang Quyết mở lời, vuốt ve eo cô.
 
Từ Hoãn đỏ mặt, mắng anh, "Lưu manh!"
 
Đầu óc cái người đàn ông háo sắc nào đó lúc nào cũng nghĩ tới mấy chuyện đồi bại, làm gì còn để ý tới cô đang mắng mỏ gì nữa chứ. Đợi một lát nữa anh sẽ đi nghiên cứu cái máy trứng rung, ai đó thầm suy tính.
 
Càng nghĩ càng nóng lòng, đã mấy ngày rồi anh chưa được ấy ấy, đói khát khó mà nhịn. Đêm nào tiểu Giang Quyết cũng cương cứng nhưng lại chỉ có thể ôm cô chứ không thể làm thêm gì, khổ không tả nổi.
 
"Bảo bối, tiểu Giang Quyết cứng quá nè, nó muốn được làm vợ này." Anh chọc chọc mông cô, khàn giọng mở miệng,
 
"Sao lúc nào anh cũng động dục được thế?" Phía sau bị nơi đó của anh chọc khiến da đầu Từ Hoãn tê rần, cô vừa thẹn vừa bực,
 
"Không còn cách nào khác, cứ thấy vợ là anh lại muốn, không kìm chế nổi, em có cho anh làm hay không hả?" Tên nào đó càng lúc càng quá đáng, hai tay xoa nắn mông cô, móc dư/ơng v/ật quét qua khe mông ma sát.
 
"Á! Đừng, ban ngày ban mặt! Đợi buổi tối đi!" Cô bước về phía trước muốn trốn mặc dù cơ thể bị anh đụng chạm đã nảy sinh ham muốn.
 
"Vậy để ông xã giải khát trước đã."