Giang Quyết cau mày, ôm vai Từ Hoãn ra ngoài trước.
"Đợi chút nữa tới siêu thị để em mua đồ nấu canh giải rượu đã nhé." Từ Hoãn ngẩng đầu nhìn người đàn ông say xỉn.
"Ừm." Anh khom người, cằm chạm lên đỉnh đầu cô.
Bốn người đi tới siêu thị, Giang Quyết để Trần Đông Lâm theo cô vào trong.
Còn anh xoay người, nhìn Lâm Đỉnh một lượt từ trên xuống dưới, cười lạnh: "Con mẹ nó, mày có thể cách xa vợ tao một chút không?"
Lâm Đỉnh khựng lại, thong thả cười: "Sao, không giả vờ say nữa à?"
"Bớt lảm nhảm đi, mày cho là tao không biết tâm tư xấu xa của mày chắc? Là đàn ông thì phải quang minh chính đại một chút, đừng để tao phải coi thường." Giang Quyết lạnh lùng.
"Xấu xa? Tao thích Từ Hoãn sao lại thành chuyện xấu xa rồi hả? Nói thật, mày hoàn toàn không xứng với cô ấy, tao đang đợi, đợi hai người chia tay." Lâm Đỉnh đứng trong bóng tối, gằn từng chữ.
"Ồ!" Giang Quyết khinh thường, đầu lưỡi chọc vào má.
"Chỉ bằng mày? Phiền mày về nhà tự soi gương chút đi, đồ gà lôi trắng!" Giang Quyết liếc nhìn cơ thể gầy gò của Lâm Đỉnh mà trào phúng.
*Gà lôi trắng: chỉ những người đàn ông có vẻ ngoài trắng trẻo, yếu đuối, chỉ biết nói xuông, vô tích sự.
Lâm Đỉnh siết chặt nắm đấm, ánh mắt ngoan độc, cố tình kích động Giang Quyết: "Nếu sớm biết Từ Hoãn thầm thích tao thì bọn tao đã ở bên nhau lâu rồi, không chừng đã cùng lên giường từ thời cao trung đấy, làm gì tới lượt mày?"
Giang Quyết liếm nướu một lượt, nắm chặt tay hung đữ đấm lên mặt Lâm Đỉnh.
"Con mẹ mày, đó là những gì mày có thể nghĩ về một người phụ nữ ư?" Anh dùng sức nắm lấy cổ áo Lâm Đỉnh, giáng thêm một quyền nữa.
"Mày nghĩ mày là ai, có tư cách đó sao?" Giang Quyết nhìn từ trên cao xuống, khinh thường cái con gà yếu ớt bị anh đánh.
Lâm Đỉnh bị đánh đau, nổi cơn điên đánh trả lại Giang Quyết một quyền.
Giang Quyết quay đầu, chưa kịp né thì môi đã sứt một miếng.
"Ồ, mày đắc ý lắm à? Cô ấy căn bản không thích loại người như mày đâu, nếu không bị mày quấn lấy thì làm sao cô ấy có thể ở bên mày chứ?" Mắt Lâm Đỉnh đỏ ngầu.
"Mẹ kiếp, tao thấy mày chán sống rồi đấy!" Giang Quyết cười gằn, tay nổi đầy gân xanh, hung tợn đập cho cái gương mặt đáng ghét kia một phát nữa.
Hai thằng đàn ông lao vào đánh nhau, không ai nhường ai, ra tay vừa tàn nhẫn lại vừa nặng, không chút lưu tình.
Vừa bước ra ngoài Từ Hoãn đã trông thấy cảnh hai người đàn ông vật lộn, cô sợ hãi vội ném đồ trong tay đi, chạy về phía trước ôm lấy người đàn ông cao lớn hơn.
"Giang Quyết! Hai người làm sao thế!" Cô kéo anh lại, kìm chế anh, cố gắng để anh tỉnh táo lại.
Trần Đông Lâm thấy vậy cũng biến sắc, vội vã qua chế ngự Lâm Đỉnh.
"Vợ, em đừng xía vào, cái thằng ngốc này có ý đồ nhớ thương tới em, con mẹ nó, là tự nó chuốc lấy." Giang Quyết lau khóe môi, cười khẩy nhìn Lâm Đỉnh.
"Câm miệng! Thử nói thêm một câu nữa xem!" Từ Hoãn nhìn khóe môi anh ứ máu, nghiêm khắc dạy dỗ.
Trần Đông Lâm đứng cạnh cũng bị dọa sợ, hai người đều là bạn cậu, vừa nãy không phải còn tốt lắm cơ mà, thoắt cái đã lao vào đánh đấm rồi là sao.
Nhìn vết thương khá nặng trên mặt Lâm Đỉnh, cậu lo lắng, "Lâm Đỉnh, có chuyện gì sao hai đứa mày không nói chuyện tử tế, dùng nắm đấm giải quyết được cái gì?"
"À, cũng chẳng phải tao khơi mào." Lâm Đỉnh chĩa thẳng mũi nhọn vào Giang Quyết.
Nghe thế, Từ Hoãn hung dữ nhìn chằm chằm cái người đang cúi đầu.
"Vợ, nó khiêu khích anh trước." Giang Quyết cúi đầu tủi thân nhìn cô.
"Khiêu khích là anh ra tay à? Anh xem xem đánh người ta thành cái dạng gì rồi?" Cô thực sự rất giận, nhìn qua rõ ràng Lâm Đỉnh là người chịu đòn, cô không thể không dạy dỗ cái tên bạn trai này.
"Vợ ơi, miệng anh đau, hic, đầu cũng đau, hình như gáy cũng bị đánh nữa này." Giang Quyết ôm chặt lấy người phụ nữ đang bốc hỏa, vùi mặt vào cổ cô làm nũng.
"Đầu làm sao? Đưa em xem nào." Từ Hoãn nghe thế liền mềm giọng, cô đau lòng xoa mặt anh, xác định chỉ có máu đọng ở khóe miệng liền nhón chân sờ sau gáy xem có bị u lên không.
"Vợ ơi, đau quá, muốn được ôm ôm." Người đàn ông nào đó giang tay muốn được an ủi, đáng thương không tả nổi.
"Còn biết đau cơ đấy, lần sau anh thử đánh nhau nữa xem hậu quả thế nào!! Qua đây với em!" Cô kéo tay anh, đi tới trước mặt Lâm Đỉnh.
"Lâm Đỉnh, tớ thay mặt anh ấy xin lỗi cậu, về nhà tớ sẽ dạy dỗ lại anh ấy." Nhìn khuôn mặt xanh tím của Lâm Đỉnh, Từ Hoãn rất áy náy, chỉ muốn đánh Giang Quyết một trận.
"Không sao, tớ cũng đánh cậu ta mà." Lâm Đỉnh chẳng thèm để ý.
"Ha...." Giang Quyết cười, giễu cợt gương mặt sưng vù của Lâm Đỉnh.
"Anh cười cái khỉ gì thế?" Từ Hoãn quay đầu lườm.
"Không có gì." Giang Quyết đàng hoàng lại, lẩm bẩm.
"Trần Đông Lâm, phiền cậu đưa Lâm Đỉnh tới bệnh viện xử lý qua vết thương nhé, cảm ơn!" Cô nhờ vả Trần Đồng Lâm.
"Không sao, đàn ông mà, không đánh không quen, cứ giao cho tớ, cậu đừng lo." Trần Đông Lâm cố xua tan bầu không khí ngột ngạt, rồi đỡ Lâm Đỉnh đi.
"Vợ ơi, anh cũng muốn được bôi thuốc, anh cũng bị thương này." Giang Quyết thấy cái tên ngứa mắt kia đi rồi bèn vô lại bước tới trước mặt cô.
"Anh đừng có nhõng nhẽo với em, nói rõ lý do đánh nhau xem nào." Cô đẩy khuôn mặt anh ra, nghiêm túc hỏi.
"Là cái thằng ngốc kia ép anh, nó nói thích em, lại còn kích động anh, lại còn bảo nhất định sẽ đợi chúng ta chia tay, chờ ngày có được em, nghe thế mà không đánh thì có còn là đàn ông nữa không, vợ ơi, đừng giận anh nha." Anh cúi người, ôm lấy cô, gương mặt cọ xát vào cổ cô, giọng oan ức.
"Vậy anh cũng không cần đánh người ta ác vậy chứ, cậu ấy bị đánh thảm thế anh không thấy à?" Từ Hoãn cạn lời.
"Anh không kìm chế được, có trách thì trách chồng em quá lợi hại ấy, gặp phải người yếu thế muốn thu tay cũng không kịp." Anh đắc ý.
"Vẫn còn ba hoa, có phải anh muốn bị giáo huấn tiếp không hả?" Cô đánh vào lưng anh, véo lỗ tai anh.
"Không dám, không dám vợ ơi!" Anh vội vã thấp giọng nhận sai.
"Vợ ơi, anh cõng em về." Người đàn ông nào đó ngồi xổm xuống, tóm lấy chân cô vắt ngang eo.
"Ơ, từ từ, anh mới đánh lộn lấy đâu ra sức chứ?" Cô nằm úp mặt trên lưng và ôm lấy cổ anh.
"Thế có là gì, với cả vợ anh nhẹ thế, chỉ có mấy đứa yếu ớt mới không cõng được thôi." Anh ám chỉ.
"Qua đó xách đồ ăn về đi." Từ Hoãn chỉ huy anh đi nhặt đồ nấu canh giải rượu.
"Vợ ơi, hôm nay người đàn ông của em có đẹp trai không? Về sau gặp lại cái tên mặt dày dám ngấp nghẹ vợ thì anh vẫn đánh không tha đâu đấy!" Giang Quyết nghiêng mặt nhìn cần cổ cô, kiêu ngạo giành công.
"Đẹp đẹp đẹp, được chưa, mai em sẽ nói với cậu ấy không tham gia cố vấn thi đấu cho cậu ấy nữa." Cô không ngờ Lâm Đỉnh lại trở nên như vậy.
"Thế mới đúng chứ!" Anh hài lòng.