Sớm hôm sau, tia nắng mặt trời theo khe hở rèm cửa lén hắt vào. Giang Quyết lim dim, vô thức ôm lấy eo Từ Hoãn, hôn lên mái tóc đen nhánh của cô.
Anh thở dài khoan khái, cẩn thận lật người cô lại đối diện để anh có thể ngắm nhìn dung nhan lúc cô ngủ, rồi anh hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô. Bàn tay chậm rãi vén áo ngủ lên, lộ ra cặp nhũ hoa trắng nõn. Anh chui đầu vào trong áo ngủ ngậm lấy viên anh đào, tay khẽ nhào nắn.
Giang Quyết mút chùn chụt núm vú tới khi nó cứng lại, đầu lưỡi đảo quanh, rồi cắn lên nộ ngực đẫy đà, anh dùng lực càng lúc càng mạnh. Đùa bỡn chán đầu ti, anh chuyển qua ngậm lấy cả bầu ngực tới tận khi trái anh đào vào sâu tới tận họng mới thôi. Ăn xong bên này lại chuyển qua bên khác, không để bên nào phải chịu thiệt. Bàn tay cũng không kém cạnh, liên tục bận rộn xoa nắn, mơn trớn, khiến bầu ngực cô không ngừng run rẩy.
"Ưm....anh làm gì đấy..." Cô gái đang ngủ mơ màng lầu bầu, ngực bị anh mút tê dại.
"Bảo bối, anh đang ăn ngực em, em ngủ tiếp đi."
"Sao anh giống con nít vậy hả?" Từ Hoãn bị Giang Quyết đánh thức, dụi mắt, nhìn người đàn ông đang miệt mài trước ngực mình.
"Ôi, vợ ơi, sau này ngày nào anh cũng phải ăn nó, ngon dã man." Miệng và tay dù bận rộn nhưng anh vẫn cứ nói lung tung.
"Ưm, nhẹ chút...." Bị anh kích thích, cô ôm lấy đầu anh dịu dàng ngâm nga.
Giang Quyết nhấm nháp, gặm cắn trái anh đào, khiến nó đỏ bừng lên.
"A....thoải mái quá...."
Nghe thấy tiếng hét phóng túng của cô, mắt anh đỏ ngầu, mút thêm vài cái nữa, tay anh chụp thẳng vào bầu ngực, khiến nó bật ra khỏi áo cô, đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn chăm chú gương mặt hàm xuân của cô, rồi lên tiếng,"Bé yêu, em lại muốn rồi hả? Ông xã mút có thích không? Có dễ chịu không hả?"
"Ưm, đồ sắc lang đáng ghét!" Cô xấu hổ che lại ánh mắt tràn đây dục vọng của anh, nũng nĩu chê trách.
Giang Quyết bật cười, bắt lấy tay cô, quan tâm hỏi: "Bụng còn đau không?"
"Đỡ nhiều rồi, không quá đau nữa." Qua một tối thì đỡ hơn rất nhiều.
"Ừ, vậy là tốt rồi, ông xã dậy mua bữa sáng nhé, bảo bối ngoãn ngủ một lúc nữa đi." Anh hôn môi cô, quấn quít một hồi, không nỡ buông cô ra, sau đó không cam tâm tình nguyện đi đánh răng rửa mặt.