Năm giờ, Từ Hoãn kết thúc tiết dạy, thấy còn sớm, cô bèn tới thư viện đại học khoa học và công nghệ đọc sách, tiện thể đợi Giang Quyết kết thúc thực nghiệm.
Cô cầm thẻ thư viện mượn của Giang Quyết, trả lại tư liệu lần trước mượn rồi tìm một quyển khác nghiên cứu.
" Từ Hoãn?". Chợt có giọng nói mang theo ý dò hỏi vang lên.
Cô nghi hoặc ngẩng đầu, trông thấy một nam sinh cao lớn tuấn tú, cô sửng sốt mất hai giây: "Lâm Đỉnh?". Cô rất kinh ngạc, dù biết cậu học ở Đại học khoa học và công nghệ, nhưng chưa bao giờ gặp mặt, lúc họp lớp thì hai người lại bỏ lỡ vì nhiều lý do, cũng phải hai năm rồi.
"Mình nhớ là cậu học ở đại học y đối diện mà nhỉ?". Lâm Đỉnh ngồi xuống, khẽ cười.
"Đúng vậy, mình tới thư viện trường cậu tìm tài liệu". Cô cười đáp.
"Hai năm không gặp cậu đẹp lên nhiều rồi". Nam sinh than nhẹ.
"Nào khoa trương vậy do trang điểm thôi, cậu cũng đẹp trai lên mà, hình như cao hơn chút đó". Từ Hoãn thẹn thùng, nhớ lại quãng thời gian hồi cao trung. Khi ấy chỉ cần mỗi ngày được ngắm Lâm Đỉnh là cô vui rồi. Hai người thường cùng nhau học bài, quan hệ khá tốt, nhưng đó chẳng qua là tình cảm ngây ngô của thiếu nữ, thỉnh thoảng Từ Hoãn nhớ lại cũng chỉ cười trừ, chút cảm nắng ngốc nghếch ngày ấy giờ đã sớm không tồn tại nữa.
"Tàm tạm, cao hơn có 3cm, đúng rồi, vừa khéo mình có chuyện định nhờ cậu, không biết cậu có thể giúp không?", Lâm Đỉnh ngại ngùng, vừa mới gặp lại bạn học đã nhờ vả.
"Không sao, cậu nói đi, nếu được mình nhất định giúp."
"Trường mình mỗi kỳ có một cuộc thi, mình đã báo danh tham gia, có một số nội dung liên quan tới ngành y của cậu, mình đang tìm người tư vấn, vốn định gọi cho cậu, vừa khéo hôm nay gặp được". Lâm Đỉnh cảm thấy mình thật may mắn.
"Được thôi, nội dung gì?". Cô hứng thú.
"Đợi lúc về mình gửi cho cậu, nội dung khá nhiều và phức tạp, phiền cậu rồi". Lâm Định cười ngại ngùng.
"Không sao, giúp được cậu là tốt rồi".
"Nghỉ hè cậu không về nhà à?". Lâm Đỉnh hỏi.
"Ừ, mình thuê phòng ở gần trường."
"Mình ở trong ký túc xá, đúng rồi, buổi tối cậu rảnh không? Mình mời cậu ăn cơm, coi như báo đáp ân giúp đỡ đi" Lâm Đỉnh tha thiết mời.
"Chuyện này....để mình hỏi bạn trai đã, anh ấy sắp xong giờ thực nghiệm rồi". Cô nhìn đồng hồ, đã gần tám giờ.
"Bạn trai? Cậu có bạn trai khi nào? Bạn trai cậu cũng học đại học khoa học và công nghệ hả?", Lâm Đỉnh ngạc nhiên.
"Ừ, mới thôi, anh ấy học khoa nhiệt và kỹ thuật sinh học". Nhắc tới Giang Quyết, ánh mắt cô dịu lại.
"Chúc mừng nha", Lâm Đỉnh mỉm cười, tự véo tay một cái.
Giang Quyết kết thúc thực nghiệm lập tức chạy tới thư viện, anh trông thấy Từ Hoãn ngồi đối diện một nam sinh nào đó, hai người còn nói chuyện rất vui vẻ.
"Vợ đợi anh lâu lắm rồi phải không? Đói chưa?". Anh ngồi xuống, coi như nơi không người, ôm cô thân mật hỏi.
"Không lâu lắm". Cô giúp anh lau bớt mồ hôi lấm tấm trên trán.
"Giới thiệu qua một chút, đây là Lâm Đỉnh, bạn học cao trung với em, cùng trường với anh đấy."
Vừa nghe nhắc tới bạn cao trung, trong đầu Giang Quyết vang lên hồi chuông cảnh báo, anh ngẩng đầu, quan sát nam sinh kia, không đẹp trai bằng anh, cũng không cao hơn anh, anh liền mỉm cười chào hỏi, "Xin chào, Giang Quyết."
Lâm Đỉnh lễ độ cười đáp lại: "Chào bạn, Lâm Đỉnh"
"Giang Quyết, Lâm Đỉnh có một cuộc thi, nội dung cần bên y khoa hỗ trợ, hôm nay vừa khéo gặp nhau, em đồng ý giúp cậu ấy rồi". Cô chưa nhắc tới chuyện ăn cơm.
"Đúng vậy, để cảm ơn Từ Hoãn, tối mình mời hai người đi ăn cơm nhé?", LâmĐỉnh hỏi.
"Được thôi". Ngược lại, Giang Quyết muốn xem xem trong hồ lô của cái người bạn học cao trung này chứa gì.
Ba người tới quán ăn ở gần đó, Lâm Đỉnh đưa thực đơn cho Từ Hoãn chọn.
"Mình nhớ hồi cao trung cậu thích ăn món cay phải không?". Lâm Đỉnh cười nhìn Giang Quyết ôm Từ Hoãn.
"Ừ, đúng vậy". Nhưng cô nghĩ tới người bên cạnh không ăn được cay, nên không gọi một món cay nào.
Giang Quyết ôm eo Từ Hoãn, cười liếc nhìn Lâm Đỉnh.
"Hai người cùng lớp cao trung hả?"
"Đúng vậy, cô ấy là ủy viên học tập, mình là bí thư chi đoàn." Lâm Đỉnh nhìn thoáng qua Từ Hoãn đang cúi đầu chọn món.
Giang Quyết siết chặt vòng tay, hóa ra đây chính là người mà vợ anh thầm mến hồi đó, chả nhìn ra chỗ nào tốt cả.
Anh ôm sát eo cô, khẽ cười, nói bên tai cô, "Vợ anh thành tích cao trung tốt thế cơ à".
"Cũng không phải, thành tích Lâm Đỉnh còn tốt hơn em". Từ Hoãn ngại ngùng, dù sao đại thần có thành tích cao ngồi trước mặt cô mà.
"Huynh đệ, trông cậu tuấn tú thế không biết có bạn gái chưa? Nếu chưa thì để tôi giới thiệu cho?". Giang Quyết nhìn Lâm Đỉnh.
"Chưa có, không cần đâu, cảm ơn". Lâm Đỉnh lịch sự từ chối.
"Không phải lúc tốt nghiệp cao trung cậu có bạn gái rồi sao?", Từ Hoãn kinh ngạc, cô vẫn nhớ rõ chuyện đó, vừa tốt nghiệp được hai ngày thì đã thấy cậu ta ôm người yêu rồi.
Mặt Giang Quyết cứng đờ, thấy Từ Hoãn hiểu rõ tình sử của tên kia như vậy anh không nhịn được siết chặt tay.
"Yêu được không lâu thì chia tay rồi, bọn mình không hợp nhau", Lâm Đỉnh khá ngạc nhiên vì Từ Hoãn biết chuyện này, thời gian cậu và bạn gái cũ bên nhau khá ngắn, hầu như không ai biết cả.
Từ Hoãn gật đầu, không quá để tâm tới, cũng không nhắc lại nữa.
Đồ ăn được đưa lên, ba người im lặng ăn cơm.
"Lâm Đỉnh, uống bia không?", Giang Quyết mở một chai bia, rót đầy cốc mình.
"Được". Lâm Đỉnh cũng mở một chai.
"Giang Quyết, anh uống ít thôi", Từ Hoãn không nhịn được dặn dò.
"Không sao đâu mà vợ, tửu lượng anh tốt lắm". Anh uống một ngụm.
"Huynh đệ, hân hạnh biết cậu, nào, cụng ly". Anh cầm cốc bia lên, nhấp một hớp cho đỡ khô miệng.
Lâm Đỉnh không hề tỏ ra yếu thế, cũng uống một ngụm lớn.
Nhìn hai người đàn ông uống bia, Từ Hoãn không biết nên nói gì, chẳng lẽ đây là cách thể hiện tình hữu nghị giữa hai người đàn ông ư?
Hai người đã uống hết hai chai, Từ Hoãn không nhìn nổi bèn lấy đi cốc bia Giang Quyết vừa rót, đặt một cốc nước ấm thay vào, "Đừng uống nữa, uống nhiều không tốt đâu. Lâm Đỉnh, cậu cũng thế". Lâm Đỉnh đối diện mặt đỏ ửng nên cô cũng rót thêm cho cậu một cốc nước ấm.
Cơm nước xong, Từ Hoãn tạm biệt Lâm Đỉnh.
Giang Quyết hơi say, ôm chặt cô bước đi.
"Lần sau uống ít đi nhé, tửu lượng anh đã không cao, đã thế uống xong hôm sau còn bị đau đầu, biết chưa?". Từ Hoãn ngẩng đầu, vuốt ve gương mặt đỏ hồng của anh, dịu dàng dặn dò.
"Ừ, anh biết rồi vợ ơi". Anh gật đầu, vô cùng ngoan ngoãn.
Hôm nay sao anh ngoan vậy". Tối qua làm loạn ghê lắm mà.
"Đâu có. Tại thức ăn hôm nay hơi khó ăn". Giọng anh có vẻ tủi thân khi nhớ lại cái tên Lâm Đỉnh lúc nào cũng nở nụ cười giả dối kia.
"Khó ăn chỗ nào? Lâm Đỉnh có lòng mời chúng ta, anh đừng nói thế". Cô dở khóc dở cười, tên này chắc say thật rồi.
"Được thôi. Vợ ơi, em còn phải giúp tên Lâm Đỉnh kia tới bao giờ?"
"Em cũng không biết, để xem nội dung nghiên cứu là gì đã, thấy bảo khá phức tạp." Từ Hoãn suy nghĩ, không đoán được ra là loại nghiên cứu nào.
"Ồ!" giọng Giang Quyết hạ xuống.
"Anh sao thế? Có chuyện gì không vui à?". Hôm nay anh an tĩnh quá đâm ra cô lại lo.
"Không đâu vợ, anh chỉ hơi đau đầu thôi." Anh ôm Từ Hoãn nhưng lòng lại cực kỳ khó chịu, không biết cảm giác của cô ấy với Lâm Đỉnh bây giờ là thế nào, dẫu sao cũng từng thầm thích người ta.
"Sau này không cho phép uống rượu nữa, nghe chưa? Đợi tí về em nấu canh giải rượu cho anh."
Từ Hoãn tới siêu thị mua nguyên liệu nấu canh giải rượu rồi tới nhà Giang Quyết để nấu.
Giang Quyết đi theo sau, nhìn cô nấu canh, cúi người ôm chầm lấy cô, rủ rỉ, "Vợ ơi, anh muốn yêu em."
"Không được, không phải anh còn đau đầu à? Đợi em nấu xong rồi uống canh trước đã nhé."
Người đàn ông nào đó giả bộ không nghe, anh cúi xuống hôn gáy cô, tay xoa nắn ngực cô.
"Ối, đợi chút Giang Quyết, canh nấu sắp xong rồi." Cô tránh sang bên cạnh.
Giang Quyết thò tay tắt bếp, bế cô ngồi lên mặt bàn, hai tay vuốt ve mặt cô, rồi đặt một nụ hôn lên đó.