Gặp Được Em Ở Những Năm Tháng Tươi Đẹp Nhất

Chương 29




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Ăn xong, Trần Thâm đi tính tiền, bốn người bước ra cửa, Giang Quyết nói với Trần Thâm: "Mày đi trước đi, tao ở đây đợi người".
Phương Tâm lên tiếng: "Giang Quyết, cậu có thể đưa bọn mình về không? Nhà mình cách đây hơi xa".

Giang Quyết thực sự thấy phiền, làm bộ đáng thương cho ai xem chứ, anh chẳng thèm quan tâm!
"Cậu ấy bận rồi, mình đưa hai bạn về", Trần Thâm ra đường đón xe.
Giang Quyết kiên trì ngồi trên ghế đá trước cửa chờ, anh lấy điện thoại gửi tin nhắn wechat xem khi nào Từ Hoãn ăn xong. Cô không hồi đáp.
Đợi nửa tiếng, Từ Hoãn và Kỳ Viện mới đi ra. Giang Quyết vội bước tới đón, anh thận trọng nhìn cô: "Tôi đưa em về nhé?"
Từ Hoãn không buồn nhìn anh, vẫn cứ nói chuyện tiếp với Kỳ Viện.
Kỳ Viện tò mò, liếc Giang Quyết.
"Hoãn Hoãn, không phải như em thấy đâu, cô gái kia là...". Anh muốn giải thích.
"Là ai thì liên quan gì tới em?", cô không nhịn được ngắt lời.

"Nghe tôi giải thích đã, tôi có quen cô ta đâu, là Trần Thâm mời bọn họ tới đó chứ, tôi đâu biết trước là họ đi cùng", Giang Quyết sốt ruột giải thích. 
"Ồ!". Ai mà tin, không quen mà đi ăn cùng? Lại còn gắp cho nhau nữa.
"Thật, tôi có nói được mấy câu với cô ta đâu, tôi...".
"Tránh ra, anh thế nào thì kệ anh". Quen thì nói quen, thú nhận thật may ra Từ Hoãn còn không khinh thường anh. Đàn ông đều háo sắc, cô có thể hiểu, nhưng anh lại đứng núi này trông núi nọ, thực sự không chấp nhận được.
Cô định kéo Kỳ Viện đi nhưng bị anh chắn trước mặt.
Mắt Giang Quyết vằn lên nhìn Kỳ Viện: "Bạn về nhà trước được không? Tôi có chút việc muốn giải thích cùng Từ Hoãn, chốc nữa tôi sẽ đưa cô ấy về nhà".
Kỳ Viện thấy Giang Quyết thành khẩn nhờ vả, mắt anh còn đang đỏ lên, bóng dáng cao lớn có chút tang thương.
Kỳ Viện nhỏ giọng nói với Từ Hoãn: "Mình đi trước nhé, hai người nói chuyện rõ ràng với nhau đi, đừng kích động, có lẽ cậu hiểu lầm anh ấy đấy, tốt nhất nghe người ta giải thích đã". Dẫu sao nhìn người đàn ông này rất buồn bã.
"Cậu đi cẩn thận, tới nhà gửi tin nhắn cho mình". Từ Hoãn dặn dò.
Tiễn Kỳ Viện xong, Từ Hoãn rảo bước đi trước, Giang Quyết đuổi theo kiên nhẫn giải thích: "Cô ta xuất hiện vào lúc bọn tôi chơi bóng rổ, muốn đưa nước cho tôi nhưng tôi không nhận, còn muốn thêm wechat với tôi, nhưng bị tôi từ chối rồi. Sau đó, chả hiểu sao Trần Thâm lại mời bọn họ đi ăn, tôi không liên quan gì cả".
"Sao anh không từ chối? Ăn cơm cùng mỹ nữ có phải vui lắm không?". Cô giễu cợt.
"Là do Trần Thâm mời, tôi mà từ chối thì lại không nể mặt nó, huống hồ tôi không hề nói chuyện với cô ta, cô ta rót rượu tôi còn không động tới. Gắp thức ăn cho tôi, tôi dứt khoát không ăn, em thực sự hiểu lầm tôi rồi" Anh gấp gáp
"Không phải bất chợt gặp em đúng lúc thì anh có thế này không? Trước mặt một kiểu sau lưng lại một kiểu khác". Từ Hoãn vẫy taxi, rồi ngồi vào trong xe.
Giang Quyết cũng vội theo vào trên xe. 
"Hoãn Hoãn, tình cảm của tôi dành hết cho em rồi, cô gái đó ra sao tôi còn chẳng nhớ rõ, trước mặt sau lưng tôi đều là em, trong mắt hay trong mơ cũng là em! Em tin tôi được không?". Anh nhìn vào mắt cô, đôi mắt sâu thẳm đen láy như chứa đựng cả thế giới.
Bác tài ngó qua kính chiếu hậu, bị "cẩu lương" của đôi tình nhân này làm cho ngọt đến ê cả răng.
*cẩu lương ( thức ăn của chó) ( các cặp đôi yêu nhau thường hay show các hành động thân mật, tình cảm, và các FA thường gọi đó là cẩu lương)
Từ Hoãn không nói gì, nhưng nét mặt đã dịu lại.
"Hoãn Hoãn, tôi thích em tới vậy chẳng nhẽ em không cảm thấy ư? Em chạm vào trái tim tôi đi, nó đang đập vì em đấy. Mỗi giây phút tôi đều muốn được gần em nhưng em lại chê tôi phiền". Anh tủi thân, cầm tay cô đặt trước lồng ngực để cảm nhận nhịp tim đang đập. 
"Sao anh biết cách dỗ dành con gái thế, được rèn luyện cùng với cô gái nào thế?", Từ Hoãn véo ngực anh, hung dữ nói.
"Em đừng đổ oan cho tôi, tôi học ba tôi đấy, ông ấy toàn dỗ mẹ tôi thế!", Giang Quyết giật mình, vội gắp lửa bỏ tay người.
"Cho nên anh thừa nhận là anh chỉ muốn dỗ dành em đúng không? Thực ra anh chưa bao giờ nghiêm túc". Từ Hoãn giật tay lại, không hề hài lòng. Vừa đúng lúc đến tiểu khu, cô bèn trả tiền, đẩy anh xuống xe.
Ý thức được mình đang bị cô chụp mũ, Giang Quyết ảo não.
"Tôi sợ em không vui nên mới nghĩ cách dỗ dành em, có trời mới biết tôi sợ em giận tới cỡ nào". Anh kè kè đi sát sau lưng cô, sau đó giang tay ôm lấy cô vào lòng.
"Ơ kìa, Giang Quyết, anh buông tay ra, anh như vậy em đi sao được, nóng chết mất", Từ Hoãn giãy dụa, nhưng người sau lưng vẫn như một con gấu bám chặt lấy cô.
"Tôi không buông. Em không cần đi, tôi bế em". Nói xong, một tay anh ôm eo cô nhấc bổng lên, một tay đặt phía dưới giữ cô ngồi vững, bế cô như bế một đứa trẻ, quá dễ dàng.
" Giang Quyết! Anh....!Thần kinh à! Ngượng chết mất! Mau thả em xuống!". Từ Hoãn thẹn quá hóa giận, cái tư thế này thực sự quá xấu hổ, người qua đường đều ngoái lại nhìn bọn họ
"Tôi không buông, em ngồi vững đi, ngã xuống không hay đâu". Giang Quyết hớn hở, ôm chặt cô, 1m90 bế 1m65, không hề tốn chút sức.
Từ Hoãn không lên tiếng nữa, cô cúi đầu, dùng túi che mặt, từ chối đối diện với "loài người".