Gặp Được Em Ở Những Năm Tháng Tươi Đẹp Nhất

Chương 15





Ngây ngốc làm thí nghiệm tới tận trưa, Giang Quyết vừa đói vừa mệt, định ghé vào bàn chợp mắt một lúc rồi đi mua gì đó lấp đầy dạ dày.   .

Anh rút điện thoại, ngó xem lời mời kết bạn trên wechat đã được chấp nhận chưa, đúng như anh đoán, không có hồi âm. Quen thuộc đánh một dãy số wechat, nhấn gửi lời mời kết bạn xong, anh úp điện thoại, tựa đầu ngủ say.

" Giang Quyết, Giang Quyết, tỉnh tỉnh". Đang mơ màng, Giang Quyết nghe thấy bên tai có một giọng nữ êm ái, anh ngồi thẳng dậy dụi mắt, đồng hồ đã điểm hai giờ. Không kịp ăn trưa nữa, anh ra ngoài rửa mặt, chuẩn bị thực nghiệm.


"Trưa không ăn gì à?". Bạn nữ bên cạnh ân cần hỏi han.

Giang Quyết gật đầu.

"Trong túi mình còn bánh bao và sữa, cậu ăn không? Mình lấy cho cậu?".

"Không cần đâu, cảm ơn, đợi tối rồi tôi đi ăn luôn một thể". Dù đói nhưng anh vẫn từ chối ý tốt của bạn nữ.   .

8 giờ tối, Giang Quyết từ trường về, mua hai cái bánh crepe ở cantin, ăn ngấu nghiến một cái rồi tới đứng dưới nhà Từ Hoãn. Dưới ánh đèn đường, Giang Quyết nhìn lên ban công nhà cô, chần chừ không dám bước tới.

Chợt anh quay đầu, trước cửa tiểu khu, Từ Hoãn và một người đàn ông đang đi tới. Giang Quyết cau mày, nắm chặt bánh crepe trong tay, mơ hồ có dự cảm xấu.

Người đàn ông xa lạ đó đưa cô tới tận dưới nhà, không biết hai người nói gì mà Từ Hoãn lại mỉm cười. Giang Quyết nhìn nụ cười chói mắt của cô, lòng nhói đau. Người đó xoa đầu cô, ôm cô vào lòng.   .


Giang Quyết bị cảnh này kích thích, mắt vằn lên, tay nắm chặt thành quyền, bánh crepe trong tay bị bóp biến dạng. Bóng dáng cao lớn của anh dưới ánh đèn trở nên cô quạnh.

Sau khi người đàn ông đó đi, Giang Quyết bước nhanh tới, gọi Từ Hoãn: "Người đó là ai, sao em để hắn ôm?". Âm thanh run rẩy, chất vấn.

"Anh thấy rồi đấy, là bạn trai tôi". Từ Hoãn đứng trong bóng tối dưới hiên nhà, khẽ trả lời.

Trong mắt Giang Quyết như muốn nổ tung, anh không dám tin: "Không thể nào, em gạt tôi đúng không? Nhất định là em lừa tôi, ở đâu lòi ra một người bạn trai thế!"

"Tại sao không thể, anh ấy theo đuổi tôi một năm rồi, người ta chín chắn hơn anh nhiều, chúng tôi rất hợp nhau". Từ Hoãn lạnh nhạt, bĩnh tĩnh hết sức, đạp bay tấm chân tình của Giang Quyết.   .

Giang Quyết quay cuồng, nghẹn ngào, cắn chặt răng, thái dương nổi đầy gân xanh, hốc mắt ẩm ướt, từng từ từng chữ mang theo sự cầu xin: "Từ Hoãn, cho tôi một cơ hội được không, tôi có thể đợi em, mặc kệ bao lâu".

"Giang Quyết, đừng lãng phí thời gian với tôi nữa, tôi không xứng. Anh đi đi". Từ Hoãn cảm thấy trong lòng rất khó chịu, thấy dáng vẻ tuyệt vọng của anh lúc này khiến cô thấy hối hận, có phải cô đã quá đáng không. Xoay người rời đi, cô sợ phải đối diện với anh.

Ẩn mình dưới ánh đèn, bóng hình Giang Quyết thoáng lung lay, anh ngây người ra, không phản ứng kịp, tại sao lại trở nên thế này, rốt cục sai ở đâu, anh đã làm gì khiến cô giận?   .

Giang Quyết loạng choạng bước đi, tạt qua siêu thị mua một tá bia rồi ra góc tôi ven đường ngồi uống, tinh thần sa sút.

Nhân viên siêu thị là một cô gái, trông thấy một nam sinh mắt ửng đỏ tới, mái tóc ngắn rối tung, cằm lún phún râu, đôi mắt vô thần xách túi bia thanh toán, rồi lảo đảo ra ngoài.

Cô gái sợ xảy ra chuyện bèn đi theo. Phát hiện ra anh ngồi ven đường đang ngẩng đầu tu ừng ực, nước mắt tuôn rơi, nghẹn ngào lặp đi lặp lại một cái tên.

Từ Hoãn tắm xong, lấy điện thoại ra nhắn một tin trên wechat: "Cảm ơn anh vừa nãy đã giúp em".

Thi Tiến nhanh chóng hồi âm: "Không có gì, nhưng em làm vậy không sao chứ, em ghét cậu ta thế sao? Một chút cơ hội cũng không cho luôn?"

Từ Hoãn khựng lại, nhớ tới bộ dạng đau lòng của Giang Quyết lúc ấy cô thấy rất hối hận, chỉ muốn bước qua, tính cô dễ mềm lòng, cô cảm giác như mình đã làm tổn thương anh rồi.   .

Từ Hoãn thở dài, soạn tin nhắn: "Cũng không ghét tới thế, chẳng qua cảm thấy hai đứa không hợp, anh ấy lại quá cố chấp, em chỉ có thể làm vậy thôi".

Vài giây sau bên kia mới đáp: "Anh thấy cậu ấy thích em lắm, nếu không có lỗi, tại sao không thử tiếp nhận cậu ấy, em đang sợ điều gì?"

Từ Hoãn cũng không biết bản thân sợ hãi gì nữa. Vì sao cô lại bài xích chuyện yêu đương?   .

"Em cũng không biết". Cô nhắn lại

Sáng sớm hôm sau, Giang Quyết tỉnh lại, đầu đau muốn nứt ra, đôi mắt sưng đỏ, anh giật mình nhìn đồng hồ, đã 10 giờ rồi, trễ giờ thực nghiệm mất. Anh vội vã xuống giường, đầu óc choáng váng, chợt nhớ ra hôm nay thứ sáu không phải tới trường.   .

Rửa mặt xong, anh ra ngoài, tùy tiệm tìm một quán ăn lấp đầy bao tử, dù sao cũng không có khẩu vị. Rảnh quá lại không biết phải làm gì, anh bèn gọi bạn đi chơi bóng rổ.

Trên sân bóng.

Vài người bạn cùng trường phát hiện hôm nay Giang Quyết đánh bóng cực kỳ hung đữ, bổ nhào tới như một con bò tót, khiến mọi người không ứng phó kịp.

Lúc nghỉ giữa hiệp, một người bạn hơi mập thở hổn hển, nhìn đôi mắt sưng đỏ của Giang Quyết, thận trọng hỏi, "Giang Quyết, sao thế? Gặp khó khăn à?".

Giang Quyết thở gấp, thấp giọng trả lời: "Không có gì" . Anh không biết mở lời thế nào, bốn chữ "khốn khổ vì tình" khó mà nói ra.

Có người anh em nhìn thấu, khẽ vỗ vai Giang Quyết: "Có phải cãi nhau với bạn gái không?". Cậu ta biết từ trước tới giờ Giang Quyết chưa từng có người yêu. Nghe Trần Đông Lâm kể Giang Quyết nhìn trúng một cô nàng học Y, ngày nhớ đêm mong, không biết đã theo đuổi được chưa.   .

"Nếu là bạn gái tao đã tốt, bây giờ cô ấy còn chả buồn quan tâm tới tao". Chính xác mà nói, cô đã tước đoạt tư cách theo đuổi của anh, hôm nay bình tĩnh lại, anh vẫn không tin cô nhận lời yêu người ta, cảm giác như mình bị lừa vậy.

Cậu bạn thở dài xót xa, điều kiện của Giang Quyết tốt như vậy, thế mà theo đuổi con gái lại quá gian khổ. Nhìn đôi mắt kia, trăm phần trăm do tối qua khóc.

Cậu bạn bày mưu cho Giang Quyết: "Giang Quyết, theo đuổi con gái phải chân thành, mọi chuyện đều phải suy nghĩ cho người ta, đối xử tốt với người ta, đừng có mà đeo bám quá, phụ nữ sợ bị như thế lắm, thua keo này ta bày keo khác, sợ quái gì, mày phải tin tưởng bản thân một ngày nào đó sẽ theo đuổi thành công".

"Cảm ơn người anh em". Giang Quyết thấy dễ chịu hơn bèn lấy một quả bóng ném vào rổ.

Buổi tối, Từ Hoãn về tới nhà, phát hiện thang máy đang sửa, đành thở dài đi bộ lên. Leo tới tầng tám, cô cúi người thở dốc. Đột nhiên trông thấy có người ngồi ở góc tường. Cô bước tới, đó là một nam sinh mặc đồng phục cầu thủ màu trắng, tay ôm đầu gối, không biết đang nghĩ gì.   .