Gặp Được Anh Là Điều May Mắn Của Em

Chương 57: Những Ngày Cuối Thai Kì




Ánh hoàng hôn nhẹ nhàng buông xuống, nhuộm đỏ cả bầu trời phía tây, tạo nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp. Gió chiều thổi nhẹ, mang theo hương thơm dịu dàng của những cánh hoa dại ven đường. Trong không gian yên bình ấy, Gia Khải nhẹ nhàng nắm lấy tay Ngọc Lan, dìu cô bước đi trên con đường mòn quen thuộc gần nhà.

Ngọc Lan khẽ mỉm cười, đôi mắt cô ánh lên niềm hạnh phúc và sự bình yên. Cô đặt tay còn lại lên bụng mình, cảm nhận những cử động nhẹ nhàng của đứa con sắp chào đời. Thai kỳ của cô đã bước vào những ngày cuối cùng, và mỗi buổi tối, Gia Khải đều dành thời gian đưa cô đi dạo, để cả hai cùng tận hưởng những khoảnh khắc ngọt ngào trước khi cuộc sống của họ đón nhận một thành viên mới.

Ngọc Lan: "Anh nhìn xem, bầu trời hôm nay đẹp quá. Em chưa bao giờ thấy hoàng hôn rực rỡ như thế này."

Gia Khải: "Đúng vậy, vợ yêu. Nhưng đối với anh, không có cảnh đẹp nào sánh được với nụ cười của em."

Ngọc Lan đỏ mặt, khẽ cúi đầu, nhưng không giấu được nụ cười hạnh phúc trên môi. Cô tựa đầu vào vai Gia Khải, cảm nhận sự ấm áp và vững chãi từ anh. Những bước chân của họ hòa quyện cùng nhau, tạo nên một điệu nhạc êm đềm giữa khung cảnh thiên nhiên tĩnh lặng.

Ngọc Lan: "Anh này, em cảm thấy bé con ngày càng hiếu động hơn. Hôm nay bé đã đạp em suốt cả buổi chiều."

Gia Khải: "Thật sao? Có lẽ bé cũng đang háo hức muốn gặp bố mẹ đây mà."

Nói rồi, Gia Khải dừng lại, quỳ xuống trước bụng Ngọc Lan, đặt tai mình lên đó như để lắng nghe những âm thanh từ bên trong.

Gia Khải: "Con yêu à, con có nghe thấy bố nói không? Bố và mẹ đang rất mong chờ ngày con chào đời đấy."

Ngọc Lan nhìn xuống, ánh mắt cô tràn đầy tình yêu thương. Cô nhẹ nhàng vuốt tóc Gia Khải, cảm nhận niềm hạnh phúc lan tỏa khắp cơ thể.

Ngọc Lan: "Anh đúng là người bố mẫu mực. Em tin chắc rằng con của chúng ta sẽ rất hạnh phúc khi có anh làm bố."

Gia Khải ngước lên, đôi mắt anh lấp lánh dưới ánh hoàng hôn.

Gia Khải: "Và anh cũng thật may mắn khi có em làm mẹ của con anh. Em đã mạnh mẽ và kiên cường suốt thời gian qua. Anh tự hào về em lắm, Lan à."

Ngọc Lan cảm động, đôi mắt cô hơi ươn ướt. Cô kéo Gia Khải đứng dậy, rồi ôm chầm lấy anh.

Ngọc Lan: "Cảm ơn anh vì đã luôn ở bên em, chăm sóc và yêu thương em. Em không biết mình sẽ thế nào nếu không có anh"

Gia Khải: "Anh sẽ luôn ở đây, bên cạnh em và con, mãi mãi."

Họ tiếp tục bước đi, tay trong tay, hòa mình vào không gian yên bình của buổi tối. Tiếng chim hót nhẹ nhàng vang lên từ những tán cây xung quanh, như một bản nhạc du dương chào đón họ.

Ngọc Lan: "Anh có nhớ lần đầu tiên chúng ta đi dạo cùng nhau không? Lúc đó em còn ngại ngùng, không dám nắm tay anh."

Gia Khải: "Tất nhiên là anh nhớ chứ. Anh đã phải lấy hết can đảm để chủ động nắm tay em đó. Em biết không, lúc đó tim anh đập loạn nhịp luôn"

Ngọc Lan cười khúc khích, ánh mắt cô lấp lánh những kỷ niệm ngọt ngào.

Ngọc Lan: "Vậy mà bây giờ anh lại là người luôn dẫn dắt em. Cuộc sống thật thú vị phải không anh?"



Gia Khải: "Đúng vậy. Cuộc sống của anh trở nên ý nghĩa hơn từ khi có em bên cạnh. Và giờ đây, chúng ta sắp chào đón thêm một thiên thần nhỏ nữa."

Bất chợt, Ngọc Lan cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua, cô khẽ rùng mình. Gia Khải nhanh chóng nhận ra, anh liền cởi chiếc áo khoác mỏng của mình, khoác lên vai cô.

Gia Khải: "Em có lạnh không? Chúng ta về nhà nhé?"

Ngọc Lan: "Không sao đâu anh, em vẫn ổn mà. Nhưng nếu anh lo lắng thì chúng ta về thôi"

Gia Khải: "Sức khỏe của em và con là quan trọng nhất. Chúng ta có thể đi dạo tiếp vào ngày mai."

Ngọc Lan gật đầu, nắm chặt tay Gia Khải hơn khi họ quay trở về nhà. Trên đường về, họ gặp bà cụ hàng xóm đang tưới cây trước cửa nhà. Bà cụ mỉm cười chào họ, ánh mắt đầy thiện cảm.

Bà cụ: "Chào hai con. Ngọc Lan trông khỏe mạnh quá. Sắp đến ngày sinh rồi phải không?"

Ngọc Lan: "Dạ, chỉ còn vài tuần nữa thôi bà ạ."

Bà cụ: "Thật tốt quá. Hai con nhớ chăm sóc sức khỏe cho tốt nhé. Nếu cần gì, cứ gọi bà"

Gia Khải: "Dạ, chúng con cảm ơn bà nhiều lắm."

Sau khi chào tạm biệt bà cụ, họ tiếp tục bước đi, lòng tràn đầy ấm áp vì sự quan tâm của những người xung quanh.

Về đến nhà, Gia Khải giúp Ngọc Lan ngồi xuống ghế sofa, rồi nhanh chóng vào bếp chuẩn bị bữa tối. Anh đã lên kế hoạch nấu một bữa ăn nhẹ nhàng nhưng đầy đủ dinh dưỡng cho vợ mình.

Ngọc Lan ngồi nhìn theo bóng dáng Gia Khải trong bếp, lòng cô tràn đầy sự biết ơn và yêu thương. Cô không thể tin rằng mình lại may mắn có được một người chồng tận tụy và chu đáo đến vậy.

Ngọc Lan: "Anh ơi, để em phụ anh một tay nhé."

Từ trong bếp, Gia Khải quay ra, lắc đầu cười.

Gia Khải: "Không cần đâu, vợ yêu. Em cứ nghỉ ngơi đi, để anh lo. Chỉ một lát nữa là xong thôi."

Ngọc Lan biết không thể thuyết phục được anh, nên đành ngồi yên, nhưng không quên trò chuyện để không khí thêm phần ấm cúng.

Ngọc Lan: "Anh đang nấu món gì vậy? Mùi thơm quá"

Gia Khải: "Anh đang làm món súp gà và rau củ, thêm một chút bánh mì nướng nữa. Hy vọng em sẽ thích."

Ngọc Lan: "Chắc chắn là em sẽ thích rồi. Món ăn anh nấu lúc nào cũng ngon cȧ."

Chẳng mấy chốc, Gia Khải đã bưng ra một khay thức ăn nóng hổi, bày biện gọn gàng trên bàn ăn. Anh kéo ghế cho Ngọc Lan, rồi ngồi xuống đối diện cô, ánh mắt tràn đầy niềm vui.

Gia Khải: "Nào, mời vợ yêu thưởng thức bữa tối đặc biệt của chúng ta."



Ngọc Lan cầm thìa lên, nếm thử một muỗng súp. Hương vị đậm đà lan tỏa trong miệng, khiến cô không khỏi trầm trồ.

Ngọc Lan: "Ngon quá, anh ơi. Anh đúng là đầu bếp tài ba."

Gia Khải: "Chỉ cần em thích là anh vui rồi"

Trong suốt bữa ăn, họ trò chuyện về những kế hoạch tương lai, về việc chuẩn

bị phòng cho em bé, và cả những ước mơ mà họ muốn thực hiện cùng nhau. Tiếng cười và lời nói dịu dàng vang lên trong căn nhà ấm cúng, tạo nên một bầu không khí hạnh phúc khó tả.

Sau bữa tối, Gia Khải và Ngọc Lan cùng nhau ngồi xem lại danh sách những đồ dùng cần thiết cho em bé. Họ đã dành nhiều thời gian để chọn lựa từng món đồ, từ chiếc nôi nhỏ xinh đến những bộ quần áo mềm mại.

Ngọc Lan: "Anh thấy chúng ta còn thiếu gì nữa không? Em muốn chắc chắn rằng mọi thứ đều sẵn sàng trước khi bé chào đời."

Gia Khải: "Anh nghĩ chúng ta đã chuẩn bị khá đầy đủ rồi. Nhưng ngày mai anh sẽ đi mua thêm vài món nữa, phòng khi cần đến"

Ngọc Lan: "Anh chu đáo quá. Em thật sự yên tâm khi có anh bên cạnh."

Gia Khải: "Đó là trách nhiệm và niềm vui của anh mà, vợ yêu."

Khi đồng hồ điểm 10 giờ tối, Ngọc Lan bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Gia Khải nhận ra điều đó, anh nhẹ nhàng đề nghị.

Gia Khải: "Em mệt rồi phải không? Chúng ta đi nghỉ thôi"

Ngọc Lan: "Ừm, em cũng hơi buồn ngủ rồi."

Gia Khải đứng dậy, đưa tay đỡ Ngọc Lan đứng lên. Họ cùng nhau bước vào phòng ngủ, nơi chiếc giường êm ái đã chờ đợi.

Trước khi đi ngủ, Gia Khải không quên chuẩn bị một ly sữa ấm cho Ngọc Lan. Cô uống từng ngụm nhỏ, cảm nhận sự ấm áp lan tỏa khắp cơ thể.

Ngọc Lan: "Cảm ơn anh, Khải. Anh lúc nào cũng quan tâm đến em từng chút một."

Gia Khải: "Vì em và con là tất cả đối với anh mà."

Họ cùng nhau nằm xuống, Ngọc Lan tựa đầu vào ngực Gia Khải, cảm nhận nhịp tim đều đặn của anh. Bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, tạo nên một cảm giác bình yên khó tả.

Ngọc Lan: "Em yêu anh, Gia Khải."

Gia Khải: "Anh cũng yêu em, Ngọc Lan. Hơn bất cứ điều gì trên thế giới này"

Trong không gian yên tĩnh của đêm, họ chìm vào giấc ngủ, mơ về một tương lai tươi đẹp bên nhau và đứa con sắp chào đời. Những ngày cuối thai kỳ có thể mệt mỏi, nhưng với tình yêu và sự quan tâm chân thành, họ đã biến mỗi khoảnh khắc thành những kỷ niệm đáng trân trọng, chuẩn bị sẵn sàng cho hành trình mới đầy hứa hẹn phía trước.