Gặp Được Anh Là Điều May Mắn Của Em

Chương 52: Sự Lo Lắng Và Tình Yêu




Ánh nắng ban mai nhẹ nhàng len lỏi qua tấm rèm cửa, tạo nên những vệt sáng lung linh trong căn phòng ngủ ấm cúng. Ngọc Lan tỉnh giấc với cảm giác buồn nôn thoáng qua, nhưng rồi niềm hạnh phúc tràn đầy nhanh chóng lấn át mọi cảm giác khó chịu. Cô biết rằng đây là dấu hiệu của một sinh linh bé bỏng đang lớn dần trong cô, một minh chứng cho tình yêu của cô và Gia Khải.

Ngọc Lan nhẹ nhàng rời giường, bước vào phòng tắm để rửa mặt. Khi nhìn vào gương, cô không thể không mỉm cười. Ánh mắt cô ánh lên niềm hân hoan và hạnh phúc, nhưng đâu đó cũng có một chút lo lắng. Cô nhớ lại công việc của mình, những dự án còn dang dở, và sự đam mê cô dành cho công việc ấy. Dù mang thai, Ngọc Lan vẫn cảm thấy mình đủ sức để tiếp tục công việc, nhưng cô biết Gia Khải sẽ không dễ dàng đồng ý.

Sau khi chuẩn bị xong, cô bước ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Gia Khải đã dậy từ sớm và đang ngồi trên ghế sofa, đọc báo. Khi thấy cô, anh lập tức đứng dậy, nở nụ cười ấm áp.

Gia Khải: "Chào buổi sáng, vợ yêu. Em ngủ có ngon không?"

Ngọc Lan: "Em ngủ rất ngon, cảm ơn chồng. Anh đã dậy sớm rồi à?"

Gia Khải: "Ừ, anh muốn chuẩn bị bữa sáng cho em. Nhưng trước khi ăn, anh có chuyện muốn nói với em."

Ngọc Lan cảm thấy trái tim mình chùng xuống một chút. Cô biết rằng cuộc nói chuyện này sẽ không dễ dàng, nhưng cô đã chuẩn bị tinh thần để thuyết phục Gia Khải cho cô tiếp tục đi làm.

Ngọc Lan: "Chồng, anh muốn nói chuyện gì vậy?"

Gia Khải kéo cô lại ngồi bên cạnh mình, nắm lấy tay cô. Ánh mắt anh nghiêm túc nhưng vẫn đầy yêu thương.

Gia Khải: "Vợ yêu, anh biết em là người đam mê công việc. Anh cũng hiểu công việc quan trọng với em thế nào. Nhưng bây giờ em đang mang thai, và anh thật sự lo lắng cho sức khỏe của em. Anh nghĩ rằng em nên nghỉ làm một thời gian, ít nhất là cho đến khi em bé ra đời."

Ngọc Lan đã đoán trước được điều này, nhưng khi nghe anh nói ra, cô vẫn cảm thấy có chút nghẹn ngào.

Ngọc Lan: "Chồng à, em biết anh lo lắng cho em và em bé. Nhưng em cảm thấy mình vẫn đủ sức khỏe để làm việc. Em không muốn bỏ lỡ những dự án mà em đã dày công gây dựng."



Gia Khải siết chặt tay cô, ánh mắt anh trở nên lo lắng.

Gia Khải: "Lan, anh hiểu điều đó. Nhưng em phải nghĩ đến con của chúng ta. Em có thể cảm thấy mình ổn bây giờ, nhưng mang thai là một hành trình dài và khó khăn. Anh không muốn em phải chịu áp lực hay căng thẳng nào. Anh chỉ muốn em nghỉ ngơi và tập trung vào việc chăm sóc sức khỏe của mình"

Ngọc Lan hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Cô biết anh nói đúng, nhưng cảm giác bỏ lại tất cả công việc phía sau vẫn khiến cô không yên lòng.

Ngọc Lan: "Chồng à, em hứa sẽ không làm việc quá sức. Em sẽ dành thời gian nghỉ ngơi đầy đủ và chăm sóc bản thân. Nhưng em cũng không thể để công việc của mình dở dang. Em cần làm việc để cảm thấy mình vẫn đang cống hiến, và để giữ được sự tự tin.

Gia Khải nhìn sâu vào mắt cô, sự đấu tranh nội tâm hiện rõ trên gương mặt anh. Anh muốn chiều theo ý vợ, nhưng nỗi lo lắng về sức khỏe của cô và đứa con trong bụng lại khiến anh không thể đồng ý.

Gia Khải: "Lan, anh hiểu em cảm thấy như thế nào. Nhưng em phải hiểu rằng, đối với anh, sức khỏe của em và con là quan trọng nhất. Công việc có thể đợi, nhưng sức khỏe thì không. Em bé cần một môi trường tốt nhất để phát triển, và điều đó chỉ có được khi em hoàn toàn thoải mái và không bị căng thẳng"

Ngọc Lan cảm thấy mắt mình cay cay. Cô biết Gia Khải nói đúng, nhưng cảm giác bất lực khi phải từ bỏ công việc mình yêu thích khiến cô không thể ngăn nước mắt trào ra.

Ngọc Lan: "Em biết anh lo cho em, và em cũng lo cho con của chúng ta. Nhưng em thật sự không muốn bỏ lỡ những gì em đã xây dựng. Em cảm thấy nếu em dừng lại bây giờ, em sẽ mất đi một phần của chính mình.

Gia Khải dịu dàng lau nước mắt trên má cô, giọng anh trở nên nhẹ nhàng hơn.

Gia Khải: "Anh hiểu mà, vợ yêu. Nhưng em phải tin anh. Sức khỏe của em và con là điều quan trọng nhất lúc này. Công việc của em, anh tin rằng em sẽ trở lại mạnh mẽ hơn sau khi con ra đời. Nhưng bây giờ, anh chỉ muốn em được an toàn và hạnh phúc."

Ngọc Lan im lặng, cô cảm nhận được tình yêu và sự lo lắng của Gia Khải qua từng lời nói. Cô biết anh chỉ muốn điều tốt nhất cho cô và con, nhưng cảm giác phải từ bỏ đam mê thật khó khăn.



Ngọc Lan: "Anh à, em không muốn phải lựa chọn giữa công việc và gia đình. Em muốn có cả hai, muốn tiếp tục làm việc và cũng muốn chăm sóc cho con."

Gia Khải nhìn cô thật lâu, rồi anh khẽ thở dài, như thể đang chấp nhận rằng anh không thể thay đổi cảm giác của cô.

Gia Khải: "Anh hiểu, Lan à. Và anh không muốn em cảm thấy mình phải từ bỏ bất cứ điều gì. Nhưng chúng ta có thể thỏa thuận. Em có thể làm việc, nhưng anh muốn em làm ở nhà, không đến công ty, không tham gia các cuộc họp căng thẳng. Em chỉ cần xử lý những công việc nhẹ nhàng, và dành phần lớn thời gian để nghỉ ngơi. Được không?"

Ngọc Lan nhìn Gia Khải, cảm nhận được sự nhượng bộ từ anh. Dù không hoàn toàn hài lòng, nhưng cô biết rằng đó là cách tốt nhất để bảo vệ sức khỏe của mình và con.

Ngọc Lan: "Được rồi, chồng. Em sẽ làm theo cách đó. Em sẽ làm việc ở nhà và giữ gìn sức khỏe. Nhưng anh phải hứa là sẽ không quá lo lắng và luôn ở bên em, giúp em vượt qua mọi khó khăn"

Gia Khải nở nụ cười nhẹ, anh ôm cô vào lòng, cảm nhận được sự yếu đuối nhưng đầy kiên cường từ người vợ yêu quý.

Gia Khải: "Anh hứa, vợ yêu. Anh sẽ luôn ở bên em, không chỉ bây giờ mà mãi mãi. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi thử thách, vì tình yêu và hạnh phúc của gia đình mình."

Ngọc Lan dựa vào vai anh, cảm nhận được sự bình yên và an toàn trong vòng tay ấy. Dù phải đối mặt với những thay đổi lớn trong cuộc sống, cô biết rằng chỉ cần có Gia Khải bên cạnh, cô sẽ vượt qua mọi khó khăn.

Ngọc Lan: "Em biết rằng mọi thứ sẽ không dễ dàng, nhưng em tin chúng ta sẽ cùng nhau đi qua mọi thử thách. Chúng ta sẽ chăm sóc cho nhau và cùng đón chờ đứa con của mình ra đời."

Gia Khải: "Đúng vậy, Lan à. Anh tin rằng tình yêu của chúng ta sẽ giúp chúng ta vượt qua mọi khó khăn. Và anh biết rằng, em sẽ là một người mẹ tuyệt vời, một người mẹ mà con của chúng ta sẽ tự hào."

Ngọc Lan mỉm cười, lòng cô tràn ngập niềm tin và hy vọng. Cô biết rằng hành trình phía trước sẽ đầy thử thách, nhưng với tình yêu của Gia Khải, cô sẽ luôn có đủ sức mạnh để vượt qua.

Cả hai ngồi lặng lẽ bên nhau, tận hưởng những khoảnh khắc yên bình của buổi sáng. Họ biết rằng cuộc sống sẽ thay đổi, nhưng họ cũng tin rằng tình yêu và sự ủng hộ lẫn nhau sẽ giúp họ vượt qua mọi thử thách. Và trong lòng họ, niềm hạnh phúc của việc trở thành cha mẹ đã lan tỏa, biến thành nguồn động lực mạnh mẽ để họ cùng nhau bước tiếp trên con đường phía trước.