Gặp Được Anh Là Điều May Mắn Của Em

Chương 42: Trở Lại Với Cuộc Sống Hằng Ngày




Kỳ nghỉ kết thúc, và những ngày bình yên bên nhau cũng dần trôi qua, nhường chỗ cho cuộc sống bận rộn hàng ngày. Trở về thành phố, Gia Khải và Ngọc Lan quay trở lại với nhịp sống quen thuộc, nhưng cảm giác yêu thương và gắn kết giữa họ thì chưa bao giờ phai nhạt.

Buổi sáng hôm ấy, Ngọc Lan thức dậy với một cảm giác mới mẻ. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy thành phố đã bắt đầu thức giấc, nhộn nhịp với dòng người qua lại. Cô muốn quay trở lại công việc, muốn cảm nhận sự bận rộn mà cô đã bỏ lỡ trong suốt thời gian qua.

Ngọc Lan bước xuống giường, nhẹ nhàng bước vào phòng tắm. Cô tự hỏi liệu mình có nên nói với Gia Khải về việc này không, nhưng rồi quyết định rằng có lẽ anh sẽ hiểu. Cô cảm thấy khỏe hơn rất nhiều và muốn bắt đầu lại công việc của mình.

Khi cô bước vào phòng ăn, Gia Khải đã ngồi sẵn ở bàn, trên tay là tờ báo buổi sáng. Anh nhìn thấy cô, liền đặt tờ báo xuống và mỉm cười dịu dàng. “Em dậy rồi à? Ngồi xuống đây ăn sáng với anh nào.

Ngọc Lan ngồi xuống đối diện với anh, ánh mắt tràn đầy quyết tâm. “Anh Khải, em muốn nói với anh chuyện này”

“Chuyện gì vậy, vợ yêu của anh?” Gia Khải hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự quan tâm.

“Em muốn quay trở lại làm việc. Em cảm thấy mình đã đủ khỏe, và em thực sự nhớ công việc của mình.” Ngọc Lan nói, ánh mắt kiên định.

Gia Khải hơi khựng lại, ánh mắt anh trở nên trầm tư. Anh hiểu rằng Ngọc Lan yêu công việc của mình và cô đã nghỉ ngơi đủ lâu, nhưng phần anh vẫn lo lắng cho sức khỏe của cô. “Anh hiểu em, nhưng sức khỏe của em chưa hoàn toàn hồi phục. Anh không muốn em quá sức.”

“Em biết anh lo lắng cho em, và em rất biết ơn vì điều đó. Nhưng anh cũng biết rằng em không thể ngồi yên một chỗ mãi được. Em cần công việc để cảm thấy mình sống có ý nghĩa.” Ngọc Lan khẽ nói, giọng nói đầy cảm xúc.

“Anh không cấm em đi làm, nhưng ít nhất em hãy đợi thêm một thời gian nữa, cho đến khi bác sĩ xác nhận rằng em hoàn toàn khỏe mạnh. Anh không muốn em lại phải vào bệnh viện vì làm việc quá sức.” Gia Khải nhìn cô, giọng nói của anh vừa ấm áp vừa kiên quyết.

Ngọc Lan hiểu rằng Gia Khải chỉ muốn tốt cho cô. Cô khẽ gật đầu, đồng ý với anh dù trong lòng vẫn còn chút tiếc nuối. “Được rồi, em sẽ nghe lời anh. Nhưng anh cũng phải hứa với em rằng nếu em thấy mình đủ sức khỏe, anh sẽ không ngăn em đi làm nữa”

Gia Khải mỉm cười, ánh mắt anh dịu dàng hơn bao giờ hết. “Anh hứa. Nhưng trước tiên, em hãy nghỉ ngơi thêm chút nữa. Công việc sẽ không đi đâu cả, nhưng sức khỏe của em là điều quan trọng nhất.”

Ngọc Lan nhìn anh, trong lòng tràn ngập sự cảm kích. Cô biết rằng Gia Khải luôn đặt cô lên hàng đầu, và điều đó khiến cô cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian. “Cảm ơn anh, Gia Khải. Em sẽ nghe lời anh”



Buổi sáng trôi qua êm ả. Gia Khải đưa Ngọc Lan đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe, sau đó đưa cô về nhà. Cô cảm nhận được sự chăm sóc chu đáo của anh qua từng cử chỉ nhỏ nhặt. Khi cả hai trở về nhà, Gia Khải đã gọi vài người giúp việc để đảm bảo Ngọc Lan không phải làm gì nặng nhọc.

Buổi chiều, Gia Khải ngồi làm việc trong phòng làm việc của mình, nhưng tâm trí anh luôn nghĩ về Ngọc Lan. Anh biết rằng cô đang cố gắng mạnh mẽ, nhưng anh cũng không muốn cô phải chịu thêm bất kỳ áp lực nào. Anh tự nhủ rằng sẽ làm mọi thứ có thể để bảo vệ cô, ngay cả khi điều đó có nghĩa là anh phải gánh vác nhiều hơn trong công việc.

Ngọc Lan bước vào phòng làm việc, cô đã ngủ một giấc ngắn và bây giờ cảm thấy thoải mái hơn. “Anh Khải, em đã nghĩ kỹ rồi. Em sẽ nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa, nhưng em không muốn mình trở nên vô dụng. Em muốn giúp anh một số việc nhỏ nhặt, ít nhất là trong gia đình”

Gia Khải ngẩng lên, nhìn vợ mình bằng ánh mắt đầy sự tự hào. “Em không bao giờ vô dụng, Ngọc Lan. Sự hiện diện của em trong cuộc sống của anh đã là điều tuyệt vời nhất rồi. Nhưng nếu em muốn giúp anh, anh sẽ rất vui khi có em ở bên.”

Ngọc Lan mỉm cười, cô tiến đến ngồi xuống ghế cạnh anh. “Vậy anh có việc gì cần em giúp không?”

“Thực ra, anh có một số giấy tờ cần kiểm tra, em có thể giúp anh không?” Gia Khải đưa cho cô một tập hồ sơ, ánh mắt anh vẫn không rời khỏi cô.

Ngọc Lan nhận lấy tập hồ sơ, bắt đầu xem xét cẩn thận từng trang. Cô nhận ra rằng công việc này không quá khó, nhưng cũng đủ để cô cảm thấy mình có ích. Cô thích cảm giác này, được ở bên cạnh Gia Khải và cùng anh giải quyết công việc.

Thời gian trôi qua, cả hai cùng làm việc trong sự im lặng nhưng đầy thoải mái. Thỉnh thoảng, họ trao đổi với nhau vài câu, tiếng cười khẽ vang lên trong không gian yên bình của căn phòng. Ngọc Lan cảm nhận được sự bình yên trong từng khoảnh khắc này, và cô biết rằng đây là điều mà cô mong muốn.

Khi màn đêm buông xuống, Gia Khải đề nghị cả hai cùng nghỉ ngơi. Họ cùng nhau dùng bữa tối trong không gian ấm cúng của ngôi nhà. Gia Khải cẩn thận chăm sóc từng miếng ăn cho Ngọc Lan, ánh mắt anh luôn dõi theo cô với tình yêu thương vô bờ bến.

“Anh này, hôm nay em đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Em nghĩ rằng chỉ cần nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa, em sẽ hoàn toàn hồi phục.” Ngọc Lan nói khi cả hai ngồi bên nhau trên ghế sofa, tay cô nắm chặt tay anh.

“Anh tin rằng em sẽ sớm khỏe lại. Nhưng đừng vội vàng quá, em nhé. Anh không muốn em phải chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa.” Gia Khải khẽ vuốt tóc cô, ánh mắt anh tràn đầy sự yêu thương.

Ngọc Lan tựa đầu vào vai anh, cảm nhận sự ấm áp từ cơ thể anh. “Em biết. Em sẽ nghe lời anh”

Buổi tối kết thúc trong sự yên bình, và cả hai chìm vào giấc ngủ trong vòng tay của nhau. Ngọc Lan biết rằng, dù có trở lại với cuộc sống bận rộn, cô vẫn luôn có Gia Khải bên cạnh, là người bạn đồng hành và chỗ dựa vững chắc trong cuộc đời mình.