Gặp Được Anh Là Điều May Mắn Của Em

Chương 19: Nghỉ Ngơi Sau Một Tuần Làm Việc Mệt Mỏi




Sau một tuần làm việc không ngừng nghỉ, Ngọc Lan và Gia Khải cảm thấy cần phải dành thời gian để nghỉ ngơi và nạp lại năng lượng. Trên đường về nhà sau một ngày dài, Ngọc Lan quay sang nhìn Gia Khải, ánh mắt cô đượm chút mệt mỏi nhưng vẫn tràn đầy yêu thương.

"Anh Khải, em nghĩ chúng ta nên về Ngô Gia thăm bà nội. Đã lâu rồi em không về đó, và chắc chắn bà cũng rất nhớ anh," Ngọc Lan nói, giọng cô nhẹ nhàng nhưng mang theo sự quan tâm.

Gia Khải ngẫm nghĩ một lúc, rồi anh gật đầu đồng ý. "Em nói đúng, bà nội chắc cũng nhớ chúng ta. Và anh cũng cần phải dành thời gian cho gia đình. Anh sẽ sắp xếp công việc để chúng ta về thăm bà vào cuối tuần này."

Ngọc Lan mỉm cười hạnh phúc. "Cảm ơn anh. Em nghĩ chúng ta cũng nên dành thời gian về thăm mẹ em nữa. Em biết mẹ luôn lo lắng cho em."

Gia Khải nhìn sâu vào mắt cô, tay anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. "Anh sẽ sắp xếp thời gian để về thăm cả hai gia đình. Dù công việc có bận rộn đến đâu, gia đình vẫn là điều quan trọng nhất."

Sáng thứ bảy, Gia Khải và Ngọc Lan quyết định dành cả ngày để thư giãn. Gia Khải muốn đưa cô đi chơi, dạo phố và mua sắm để giải tỏa căng thẳng sau những ngày làm việc căng thẳng.

Họ đi dạo trên những con phố sầm uất của thành phố, nơi những cửa hàng thời trang và quán cà phê sang trọng nối tiếp nhau. Gia Khải nắm chặt tay Ngọc Lan, dẫn cô vào một cửa hàng thời trang cao cấp.

"Em muốn mua gì không, Lan? Hôm nay là ngày để em thư giãn, hãy để anh chăm sóc em," Gia Khải nói, giọng anh trầm ấm và đầy quan tâm.

Ngọc Lan ngắm nhìn những bộ trang phục tinh tế trên giá, cô không thể không cảm thấy xúc động trước sự chăm sóc chu đáo của Gia Khải. "Anh Khải, em nghĩ em không cần mua gì cả. Chỉ cần có anh bên cạnh, em đã cảm thấy thoải mái và hạnh phúc rồi."

Gia Khải mỉm cười, ánh mắt anh tràn đầy yêu thương. "Nhưng anh muốn em được vui vẻ. Chúng ta thử vài bộ đồ mới, rồi sau đó đi ăn một bữa thật ngon nhé."

Họ cùng nhau chọn vài bộ trang phục, thử chúng và cùng cười đùa. Khoảnh khắc này, với Gia Khải và Ngọc Lan, không chỉ là thời gian nghỉ ngơi mà còn là cơ hội để cả hai hiểu nhau hơn, gắn kết tình cảm thêm bền chặt.

Sau khi mua sắm, Gia Khải đưa Ngọc Lan đến một nhà hàng nhỏ nhưng ấm cúng. Anh gọi những món ăn mà Ngọc Lan yêu thích, và hai người cùng nhau thưởng thức bữa ăn trong không gian lãng mạn.

"Lan, anh hy vọng những ngày cuối tuần thế này sẽ giúp em thoải mái hơn," Gia Khải nói khi nhìn cô thưởng thức món tráng miệng.



Ngọc Lan đặt chiếc thìa xuống, nhìn Gia Khải với ánh mắt biết ơn. "Cảm ơn anh, Khải. Anh luôn biết cách làm em cảm thấy bình yên. Em thực sự rất vui khi có anh bên cạnh."

Chiều tối hôm đó, họ về đến Ngô Gia. Ngôi nhà cổ kính của gia đình Gia Khải tỏa ra một không khí ấm cúng và thân thuộc. Khi bước vào cổng, Ngọc Lan đã nhìn thấy bà nội ngồi trên chiếc ghế xích đu quen thuộc trong vườn.

"Bà nội!" Ngọc Lan gọi lớn, nhanh chóng chạy đến chỗ bà. Gia Khải bước theo sau, nụ cười nhẹ trên môi khi thấy cảnh tượng thân thương trước mắt.

Bà nội ngước lên nhìn, nụ cười hiền từ nở trên khuôn mặt nhăn nheo. "Lan, Gia Khải, các con về rồi. Bà nhớ các con lắm."

Ngọc Lan ngồi xuống bên cạnh bà, nắm lấy đôi tay già nua của bà nội. "Bà khỏe không ạ? Lâu rồi tụi con không về thăm bà, chắc bà buồn lắm phải không?"

Bà nội nhẹ nhàng vuốt tóc Ngọc Lan. "Bà khỏe, chỉ nhớ các con thôi. Lần này về, các con ở lại lâu một chút nhé, bà có nhiều chuyện muốn kể."

Gia Khải ngồi xuống bên cạnh, đưa tay ra nắm lấy tay bà. "Bà yên tâm, lần này chúng con sẽ ở lại với bà vài ngày. Bà muốn nói gì với chúng con, chúng con đều sẽ lắng nghe."

Mẹ Gia Khải, từ trong bếp, nghe thấy tiếng nói cười của các con, liền bước ra. "Mẹ chuẩn bị xong bữa tối rồi, các con vào ăn đi. Hôm nay mẹ tự tay nấu đấy, các con phải ăn nhiều vào."

Ngọc Lan nhìn mẹ chồng với ánh mắt cảm kích. "Mẹ, mẹ không cần phải vất vả thế đâu. Lần sau mẹ cứ để con giúp mẹ."

Mẹ Gia Khải cười hiền hậu. "Con về đây là mẹ vui rồi. Nấu cho các con một bữa ăn, mẹ thấy rất hạnh phúc. Thôi, mau vào ăn kẻo nguội."

Cả nhà ngồi quây quần bên mâm cơm, những món ăn được bày biện đẹp mắt và thơm ngon. Không khí trong bữa ăn tràn ngập tiếng cười nói và sự yêu thương.

"Bà nội, hôm nay con sẽ nấu cho bà một món tráng miệng đặc biệt, bà chờ nhé," Ngọc Lan vui vẻ nói khi thấy bà nội gắp thức ăn cho cô.



Bà nội cười rạng rỡ. "Lan mà nấu thì chắc chắn ngon lắm. Bà sẽ chờ. Nhưng trước hết, con phải ăn nhiều lên, dạo này trông con gầy đi đấy."

Gia Khải nhìn Ngọc Lan với ánh mắt tràn đầy yêu thương. "Em nghe bà nói chưa? Phải ăn nhiều vào để còn có sức khỏe."

Ngọc Lan khẽ cười, gật đầu. "Em biết rồi mà."

Sau bữa ăn, Gia Khải và Ngọc Lan ngồi lại bên bà nội. Họ cùng nhau nghe bà kể lại những câu chuyện xưa, những kỷ niệm thời thơ ấu của Gia Khải mà Ngọc Lan chưa từng được nghe.

"Bà nhớ lúc Khải còn nhỏ, nó nghịch ngợm lắm, cứ hay trốn vào vườn để tránh bị mẹ nó la mắng," bà nội kể, giọng bà vang lên trong không khí ấm áp của buổi tối.

Ngọc Lan nghe mà cười khúc khích. "Anh Khải mà cũng nghịch ngợm vậy sao? Em không thể tưởng tượng được."

Gia Khải cười nhẹ, nhìn Ngọc Lan và bà nội với ánh mắt chứa đựng biết bao yêu thương. "Đó là chuyện quá khứ rồi. Giờ anh đã thay đổi nhiều, nhờ có em."

Ngọc Lan cảm thấy lòng mình tràn đầy niềm vui và hạnh phúc khi nghe những lời chân thành từ Gia Khải. Cô biết rằng mối quan hệ giữa họ ngày càng bền chặt hơn, nhờ những khoảnh khắc giản dị nhưng đầy ý nghĩa như thế này.

Khi đêm dần buông xuống, cả hai cùng bà nội và mẹ ngồi lại bên nhau, tiếp tục trò chuyện. Không khí ấm cúng, yên bình của gia đình khiến Ngọc Lan cảm thấy mình thật may mắn khi có được một gia đình trọn vẹn yêu thương.

Trong lòng cô, một niềm tin mãnh liệt vào tình yêu và hạnh phúc gia đình ngày càng lớn mạnh. Dù cho có bao nhiêu khó khăn trong cuộc sống, cô biết rằng chỉ cần có Gia Khải và gia đình bên cạnh, mọi thứ đều sẽ trở nên tốt đẹp.

Cả hai cùng chào bà nội và mẹ để về phòng nghỉ ngơi. Trước khi đi ngủ, Gia Khải nhẹ nhàng nắm lấy tay Ngọc Lan, nhìn cô với ánh mắt đầy yêu thương. "Anh yêu em, Lan. Cảm ơn em vì đã ở bên anh."

Ngọc Lan cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói của Gia Khải. "Em cũng yêu anh, Gia Khải. Chúng ta sẽ mãi bên nhau, vượt qua mọi khó khăn và xây dựng một gia đình hạnh phúc."

Họ cùng nhau chìm vào giấc ngủ trong vòng tay ấm áp của nhau, lòng ngập tràn niềm tin vào tương lai.