Gặp Được Anh Là Điều May Mắn Của Em

Chương 16: Gặp Bạn Bè




Sau khi mọi chuyện về sự cố tại TVT được giải quyết, Ngô Gia Khải có hẹn với nhóm bạn thân của mình và dành buổi tối để gặp gỡ nhóm bạn thân của mình. Đây là những người bạn từ thời đại học, những người mà anh có thể tin tưởng và thoải mái chia sẻ mọi điều.

Ngô Gia Khải: "Lan, tối nay anh có hẹn với mấy người bạn. Anh sẽ về trễ, em cứ ngủ trước nếu mệt."

Ngọc Lan mỉm cười dịu dàng, ánh mắt chứa đựng sự quan tâm.

Ngọc Lan: "Anh cứ đi đi. Em sẽ đợi anh về."

Gia Khải gật đầu, bước ra khỏi nhà với tâm trạng nhẹ nhõm. Cả ngày hôm nay, anh đã phải đối mặt với rất nhiều căng thẳng. Bây giờ, anh cần một chút thời gian để thư giãn.

Khi đến nhà hàng, nhóm bạn của anh đã có mặt đầy đủ. Lưu Minh Hoàng, Quách Mỹ Như, Võ Thanh Khâm và Alex Trương Hoài Nam đều là những nhân vật có tiếng trong giới thượng lưu, nhưng trong mắt Gia Khải, họ vẫn chỉ là những người bạn thân thiết từ thuở học đường.

Lưu Minh Hoàng vỗ vai Gia Khải khi anh vừa ngồi xuống.

Lưu Minh Hoàng: "Khải, cậu tới trễ quá. Bọn mình đã bắt đầu trước rồi!"

Gia Khải cười, rót cho mình một ly rượu.

Ngô Gia Khải: "Bận quá, vừa giải quyết xong một đống việc ở công ty."

Quách Mỹ Như, nữ diễn viên nổi tiếng và cũng là người luôn dành ánh mắt đặc biệt cho Gia Khải, nheo mắt tinh nghịch.

Quách Mỹ Như: "Khải, hôm nay cậu phải uống hết mình nhé. Bọn mình không để cậu thoát đâu."

Võ Thanh Khâm, thiếu gia của tập đoàn ABC, liền tiếp lời.

Võ Thanh Khâm: "Đúng rồi, hôm nay không say không về!"

Alex Trương Hoài Nam, nhà thiết kế nổi tiếng, lặng lẽ nâng ly lên, nở nụ cười nhẹ.



Alex Trương Hoài Nam: "Khải, cậu phải uống cùng bọn tớ. Bao lâu rồi chúng ta mới có dịp gặp nhau thế này."

Khải cảm nhận được sự ấm áp từ bạn bè và những áp lực trong lòng dần tan biến. Anh nâng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Theo thời gian, không khí trở nên sôi động hơn. Rượu vang được rót đầy ly liên tục, những câu chuyện phiếm, những kỷ niệm cũ được gợi lại. Cảm giác nồng ấm của tình bạn làm Khải quên đi mệt mỏi. Nhưng cùng với đó, anh cũng bắt đầu cảm thấy choáng váng.

Ngô Gia Khải: "Mọi người uống đi, hôm nay tôi sẽ không để ai phải thất vọng."

Khải uống thêm vài ly nữa, trong lòng trào dâng một cảm giác khác lạ. Đầu óc anh bắt đầu mờ mịt, những câu chuyện xung quanh trở nên mơ hồ. Anh không còn phân biệt được ranh giới giữa thực và mơ.

Quách Mỹ Như cười khúc khích, nhích lại gần Khải hơn.

Quách Mỹ Như: "Khải, cậu trông mệt mỏi quá. Để tớ giúp cậu nhé?"

Nhưng trước khi cô có thể tiến xa hơn, Khải cảm thấy sự khó chịu trong người dâng lên. Anh đứng dậy, cầm áo khoác và rời khỏi nhà hàng trong sự lo lắng của bạn bè.

Ngô Gia Khải: "Xin lỗi, tớ cần phải về. Tớ không được khỏe."

Lưu Minh Hoàng: "Khải, cậu ổn chứ? Có cần bọn tớ đưa về không?"

Ngô Gia Khải: "Không cần đâu. Tớ tự về được."

Khải nhanh chóng rời khỏi nhà hàng, cố gắng giữ thăng bằng khi bước ra ngoài đường. Nhưng cơn say, cùng với một cảm giác kỳ lạ không thể kiểm soát, khiến anh khó khăn để tìm đường về.

Về đến nhà, Gia Khải gần như không còn kiểm soát được bản thân. Cánh cửa mở ra, và Ngọc Lan, người vẫn đang chờ đợi anh, ngay lập tức chạy đến.

Ngọc Lan: "Khải, anh sao vậy? Anh uống nhiều quá rồi."



Khải không đáp lại, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt đỏ ngầu, tràn đầy khao khát. Cơn say, cùng với ảnh hưởng từ thứ gì đó anh không rõ, đã đẩy anh đến bờ vực không thể kiềm chế.

Ngô Gia Khải: "Lan... Em... Lại đây."

Giọng anh khàn đặc, và trong ánh mắt ấy, Ngọc Lan nhận ra một thứ gì đó rất khác thường. Nhưng trước khi cô có thể phản ứng, Khải đã kéo cô vào lòng, môi anh tìm đến môi cô trong một nụ hôn mãnh liệt.

Ngọc Lan bất ngờ, nhưng cảm giác nóng bỏng từ cơ thể anh khiến cô không thể từ chối. Khải ôm chặt lấy cô, từng cử chỉ, từng hành động đều tràn đầy sự cuồng nhiệt. Cả hai cuốn lấy nhau trong một cơn sóng cảm xúc không thể kìm nén.

Khải đưa Ngọc Lan vào phòng ngủ, nơi mọi thứ trở nên mờ ảo và cảm xúc tràn ngập. Anh không nói gì, chỉ để cảm xúc dẫn lối. Ngọc Lan cũng không thể kiềm chế được chính mình, cô đáp lại anh bằng tất cả tình yêu và sự khao khát mà cô đã cất giấu từ lâu.

Ngô Gia Khải: "Lan... Em..."

Giọng nói khàn đặc của Khải khiến Ngọc Lan rung động, từng lời anh thốt ra như một mệnh lệnh mà cô không thể từ chối. Đêm đó, họ hòa vào nhau trong một cơn bão cảm xúc mãnh liệt, không thể phân biệt đâu là khao khát, đâu là yêu thương.

Khải, trong cơn say, dường như quên đi mọi thứ xung quanh. Anh chỉ còn biết đến Ngọc Lan, người con gái anh yêu nhưng chưa từng dám thừa nhận. Còn Ngọc Lan, cô đã chìm đắm trong cảm xúc hỗn độn, giữa yêu và sợ hãi, giữa khát khao và lo lắng.

Khi mọi thứ đã qua đi, Khải nằm bên Ngọc Lan, cảm giác mệt mỏi nhưng đầy thỏa mãn. Anh không nhớ rõ tất cả những gì đã xảy ra, nhưng trong lòng anh cảm thấy một sự bình yên kỳ lạ.

Ngô Gia Khải: "Lan, em ổn chứ?"

Ngọc Lan khẽ gật đầu, lòng cô vẫn còn hỗn loạn với những cảm xúc vừa trải qua.

Ngọc Lan: "Em ổn, Khải. Còn anh thì sao?"

Khải khẽ vuốt tóc cô, nụ cười dịu dàng hiện lên trên môi anh.

Ngô Gia Khải: "Anh chưa bao giờ cảm thấy bình yên như thế này."

Đêm đó, dưới ánh trăng mờ ảo, hai con người đã tìm thấy nhau giữa cơn bão của cảm xúc. Họ không biết ngày mai sẽ ra sao, nhưng trong khoảnh khắc này, cả hai đều hiểu rằng tình yêu đã thực sự nảy nở trong lòng họ.