Gặp Chân Ái Ở Khoa Trực Tràng

Chương 78




“Cái này đúng là tiền của con.” Tuệ Khanh thẳng thắn thừa nhận, không hiểu vì sao cha Huỳnh lại nói như vậy. Cô cố tình đưa ra các bằng chứng về thời gian giao dịch và biên lai.

Tuệ Khanh nghĩ rằng chẳng lẽ cha Huỳnh vẫn không chịu thừa nhận cô đã có thể kiếm được tiền từ đam mê của mình nhưng nào ngờ, ông nhìn sâu vào mắt cô, hỏi thẳng:

“Vậy là con có bạn trai?”

“Khụ khụ!” Tuệ Khanh đang rơi vào trạng thái căng thẳng, vậy mà một câu nói của cha Huỳnh khiến cô phải sặc sụa.

Ông Huỳnh rót ly nước đẩy về phía cô, còn mẹ Huỳnh không ngừng vuốt lưng cho cô. Ông nhìn ánh mắt láo liêng của cô thì tiếp tục nói:

“Con đừng nghĩ có thể lừa dối cha. Cha biết rõ tính tình của con. Những món đồ tiện lợi cho phái nam như thế này không dễ lựa. Dù có hỏi ý nhân viên, nó cũng không vô cùng phù hợp với cha đến như thế. Đồng nghĩa có người đã chọn giùm con và vô cùng am hiểu về gia đình của con.”

Nghe cha Huỳnh phân tích, Tuệ Khanh muốn tự biến nhỏ bản thân lại. Vốn dĩ cô không muốn bật mí việc mình có người yêu, nhưng khi bị dồn đến đường cùng, cô đành phải gật đầu: “Đúng là có người đã giúp con chọn lựa. Anh ấy là người yêu của con.”



“Tên gì? Người ở đâu? Bao nhiêu tuổi? Làm công việc gì?” Cha Huỳnh hỏi dồn dập cứ như công an đang điều tra lai lịch của thủ phạm.

Tuệ Khanh thật sự muốn khóc đến nơi, nhưng vẫn trả lời theo trình tự: “Anh ấy tên Dự Hoài Khang, người ở thành phố B, làm bác sĩ.”

Cha Huỳnh gật đầu, nếu là bác sĩ thì kiến thức chuyên môn cao và có tinh thần chăm chỉ. Nhưng sực nhớ con gái bỏ qua một chi tiết thì nhìn chằm chằm cô. Tuệ Khanh nuốt nước bọt, thì thầm ra một con số khiến ông sững sờ.

“Cách nhau mười mấy tuổi lận sao? Này con gái, con có chắc là con không bị dụ không? Dạo này mẹ hay thấy mấy tin tức bố đường gì gì đó, cũng cách nhau chục tuổi.” Mẹ Huỳnh lo lắng mà nói một tràng dài.

“Anh ấy tốt lắm ạ. Không có vợ con gì cả. Tất cả sự tập trung của anh ấy đều là vào công việc. Chính anh ấy nói với con phải làm cho cha mẹ nở mày nở mặt, phải thấu hiểu lòng người mới không để cha mẹ mang tiếng.” Tuệ Khanh giải thích giùm cho Hoài Khang.

Cô nhìn cha mẹ mình rồi tâm sự: “Anh ấy biết con vì cãi lời cha mẹ, tự mình đến thành phố B để theo đuổi đam mê. Có thể sẽ vì chuyện này mà trở thành trò cười trong mắt những người xung quanh. Anh ấy bảo dù con có trở nên nổi tiếng hay như thế nào. Họ cũng muốn xem thử cách đối xử của con với mọi người như nào, nhất là hiếu thuận với cha mẹ. Thì dù cho con có thất bại, họ cũng sẽ không phán xét quá nhiều.”

Đây thật sự là những lời Hoài Khang đã căn dặn với Tuệ Khanh sau khi cô thông báo cô muốn quay về nhà cha mẹ một chuyến. Anh dành hẳn ra một ngày chỉ để cùng cô lượn lờ trên các con phố, trong trung tâm thương mại để chọn các phần quà phù hợp.

Ông Huỳnh không nói gì thêm, chỉ đứng lên rồi đi về lại phòng. Bóng dáng của ông rơi vào trầm tư, có chút cô đơn khiến không ai dám làm phiền. Tuệ Khanh vô cùng lo lắng, nhưng cũng ráng giữ vững bình tĩnh mà khuyên mẹ mình nghỉ ngơi. Cô đưa hai phần quà cho mẹ và nhờ mẹ cất giùm.

Trở về phòng, Tuệ Khanh nhanh chóng gọi điện cho Hoài Khang.



“Anh nghe đây.” Hoài Khang bắt máy chỉ sau ba hồi chuông.

“Cha em biết em có người yêu rồi.” Giọng Tuệ Khanh có chút nức nở.

“Thật sao? Cha em có nói gì không?” Hoài Khang hơi cao giọng, chứng tỏ khá phấn khích khi biết tin tức này.

“Cha em không nhận hộp quà, còn bỏ về phòng…” Tuệ Khanh thành thật kể lại sự tình.

“Không sao đâu. Em là con gái một nên cha mẹ em lo lắng là đúng rồi. Em không cần phải căng thẳng. Nếu có chuyện gì, anh sẽ trực tiếp đến nhà em và tạ lỗi.” Hoài Khang an ủi Tuệ Khanh, thật muốn ở bên cô và ôm cô vào lòng.

Lời nói của Hoài Khang làm cho Tuệ Khanh bình tĩnh lại đôi chút. Cô hít sâu thở ra, sau đó nổi lên quyết tâm phải làm cho cha mẹ mình có thiện cảm với anh trước. Cả hai tâm tình với nhau vài câu, sau đó anh khuyên cô đi ngủ sớm vì ngày hôm nay cô đã phải đi lại quá nhiều.

Đợi bên kia cúp máy, Hoài Khang mới thở ra một hơi. Đầu có chút đau nhức vì vấn đề bên nhà của Tuệ Khanh, nhưng quan trọng hiện tại anh đang ngồi trong xe nên không thể nằm xuống nghỉ ngơi.

Hoài Khang bận trên người bộ đồ lịch thiệp, bước xuống và đi thẳng vào nhà hàng bên cạnh. Anh lia mắt xung quanh, nhìn thấy Thu Hà đang dùng bữa ở bàn cạnh cửa kính thì bước lại gần.

“Anh khiến tôi đợi hơi lâu đó.” Thu Hà nhấp một ngụm nước cho thông họng, sau đó chỉ trích.

“Có việc gì thì nói lẹ đi.” Hoài Khang nhíu mày, không muốn dây dưa quá nhiều.

Thu Hà nhìn vẻ gấp gáp của Hoài Khang thì bật cười: “Lo sợ cô bé nhà anh hiểu lầm à? Nếu lo đến thế thì sao không nói thật.”

Hoài Khang vốn có bộ dạng lạnh nhạt, không thích cười, nhưng chỉ khi ở bên cạnh Tuệ Khanh, anh mới lộ ra vẻ dịu dàng và cưng chiều bạn gái. Hiện tại, anh đang sống với con người thật của mình: “Không phải chuyện của cô.”

“Không phải chuyện của tôi ư? Nếu chuyện của tôi và anh mà bị lộ ra ngoài, anh nghĩ cô bé nhà anh sẽ chịu nổi sao?” Thu Hà cắt miếng thịt, từ tốn bỏ vào miệng. Câu nói vốn không có gì nhưng lại mang hàm ý uy hiếp.

“Cô muốn gì?” Hoài Khang trừng mắt, ánh nhìn tràn đầy sự tức giận.

“Đơn giản thôi. Nghe theo lời của tôi. Việc này tốt cho anh, cũng như tốt cho tôi.” Thu Hà đặt nĩa và dao xuống, chầm chậm lau miệng.

Hoài Khang rơi vào trầm tư, sau đó hít vào một hơi khó nhọc rồi nói: “Được! Nhưng sẽ là bí mật của tôi và cô.”