Tiếng cửa đóng sầm lại vang lên bên tai, cũng là lúc Tuệ Khanh trượt dài theo bức tường. Cô nắm lấy cổ áo bị kéo giãn mà không kìm thêm được phút giây nào để khóc rống lên. Không phải sợ hãi mà vì cô biết chính cô đã làm ra những chuyện khiến cho cả cô và Hoài Khang phải nhận lấy tổn thương không đáng có. Đêm đó, cô không thể nào ngủ yên.
Ngày hôm sau, Tuệ Khanh tỉnh dậy với đôi mắt thâm quầng. Cô nhìn mình trong gương mà chỉ biết thở dài, sau đó bôi một ít lớp kem che khuyết điểm và phấn để trong bản thân tươi tắn hơi một chút. Cô vẫn đang kiểm tra lại mọi thứ thì bên tai nghe tiếng mở cửa của người hàng xóm bên cạnh khiến cô phải ngước lên nhìn đồng hồ, hiện tại chỉ mới bảy giờ hai mươi.
Tuệ Khanh không biết vì sao bản thân lại hành động gấp gáp hơn. Cô nhanh chóng mang giày vào, nhưng khi mở được cánh cửa thì cũng là lúc cánh cửa thang máy đóng lại. Cô chỉ kịp nhìn thấy một góc áo của Hoài Khang rồi tim lại đau thắt. Hình như chú ấy giận cô thật rồi!
Thông qua khe hở của cánh cửa thang máy, Hoài Khang nhìn thấy Tuệ Khanh vừa bước ra khỏi nhà. Anh đưa tay về phía các hàng nút, định bấm cho cửa mở ra lại nhưng rồi dừng lại giữa chừng. Có lẽ cả hai nên cần có khoảng cách, và anh nên buông tay để không làm phiền tới cô nữa. Vì thế, anh nhắm chặt mắt, quyết tâm bỏ lỡ cơ hội gặp gỡ. Cũng chính do đó, anh không hề thấy được gương mặt thất vọng của cô.
Tuệ Khanh thở hắt ra một hơi, đôi mắt cứ cay cay nhưng bởi chính cô gây nên thì cô có thể trách ai bây giờ. Cô cẩn thận đóng cửa rồi đi xuống dưới lầu. Sáng nay, cô có tiết học trên trường. Tâm Dao đã đi học lại, nhưng tới lượt cô bạn phải nhận một đống quà cáp đến cho cô.
“Mày tay xách nách mang cái gì mà nhiều thế?” Tuệ Khanh ngẩn người, giây sau lại thấy Tâm Dao quăng đống quà đó lên bàn của cô.
Thì ra mv ca nhạc mà Tuệ Khanh có mặt trong đó đã được phát sóng ngay ngày hôm sau. Có lẽ tiến độ của đạo diễn, biên kịch và hậu cần làm việc rất cật lực để quảng bá sự trở lại của ca sĩ cũng như đu theo độ nổi tiếng của Ngọc My. Mv ca nhạc thật sự bùng nổ vì bản hoà thanh phối khí cũng như sự chuyên nghiệp của ca sĩ và diễn viên.
Cộng đồng mạng đã bị hớp hồn bởi điệu múa của cô vợ thứ Tuệ Khanh và bắt đầu tìm hiểu các thông tin về cô nhiều hơn. Đến cả cha mẹ của cô còn vô cùng tự hào mà chia sẻ thành tích từ lúc cô còn là một học sinh tiểu học, tuy nhiên lai lịch của cô thật sự như thế nào vẫn còn được giữ kín.
Tuệ Khanh không nghĩ bản thân lại được đón nhận đến như thế. Dạo gần đây, cô hay bắt gặp nhiều ánh mắt dõi theo khiến cô có chút không quen, nhưng có lẽ đây là một món quà dành cho sự nỗ lực của mình. Dù chưa nổi tiếng bằng ai, cô vẫn thấy niềm vui lâng lâng trong người thông qua các lời khen ngợi.
Xong tiết học buổi sáng, Tuệ Khanh chào tạm biệt Tâm Dao. Cô có lớp học riêng với cô giáo đã được quản lý Ái Thi mời riêng. Khi đến đây, cô mới biết rằng Ái Thi đã nhận lời mời cho bộ phim ca nhạc ngắn có sự góp mặt của Ngọc My.
“Như vậy có phải quá nhanh không ạ? Em tưởng mình chỉ nhận mv ca nhạc trước thôi.” Tuệ Khanh có chút lúng túng vì cô biết phim ca nhạc sẽ có nhiều sự đòi hỏi hơn khá nhiều, nhất là về phần diễn xuất. Và cô lại không biết một chút gì.
“Ban đầu chị cũng không nghĩ sẽ nhận ngay phim ca nhạc, nhưng họ bảo rằng họ chấm gương mặt trẻ của em và nhìn em rất hợp với cổ trang.” Quản lý Ái Thi tường thuật lại: “Chị cũng đã xem phân đoạn đó rồi. Em sẽ nhảy nhóm.”
“Nhảy nhóm?” Tuệ Khanh ngỡ ngàng.
Nhảy nhóm trong múa dân tộc không phải điều quá xa lạ mà là thật sự quen thuộc. Tuệ Khanh cũng đã từng kết hợp với nhiều bạn trong lớp và cùng nhau biên đạo động tác nên sẽ không có gì quá khó khăn.
“Em nghĩ sao?” Ái Thi lần nữa dò hỏi, nếu Tuệ Khanh thật sự không chịu thì chị ấy nhất định sẽ không bắt ép.
“Em có thể biết được kịch bản, động tác và cả lời nhạc không ạ?” Tuệ Khanh đưa ra yêu cầu trở lại trước khi suy xét đến quyết định cuối cùng. Cô không muốn nhận thứ gì đó quá sức dẫn đến bản thân không biểu hiện tốt thì sẽ khiến người khác và người thân phải thất vọng.
“Không thành vấn đề. Hiện tại chị có đem theo, và cô giáo là người biên đạo động tác.” Ái Thi chuẩn bị sẵn mọi thứ, một phần nghĩ Tuệ Khanh thừa khả năng thực hiện, một phần nghĩ sẽ thử thuyết phục cô nhận công việc này.
Tuệ Khanh nhận lấy kịch bản, chăm chú quan sát nhất là phân đoạn có mặt của bản thân. Đây là câu chuyện của vị hoàng thượng đắm chìm vào tửu sắc. Ngài giỏi việc nước lẫn chinh chiến giữa hằng hà sa số quân địch, tuy nhiên ngài lại yêu thích cái đẹp, bỏ bê hoàng hậu mà chính ngài đã từng cùng thề non hẹn biển. Thật chất ngài đã mang trong người bạo bệnh, chỉ có thái y cận kề biết được việc này, cố gắng giúp ngài giữ lại sinh mạng yếu ớt cũng như bồi dưỡng vị vua tương lai.
Hoàng thượng mỗi ngày đều ở một nơi xa, lặng ngắm về cung của hoàng hậu. Ngài muốn trước khi mình băng hà, hoàng hậu sẽ có được một tương lai tự do chứ không nhốt mình trong hậu cung lạnh lẽo. Thế mà khi ngài mất, hoàng hậu tuẫn táng theo người mình yêu mà không có chút trách cứ cho sự thờ ơ lúc trước.
Trong kịch bản này, Tuệ Khanh được nhận vào vai một trong các thiếp thất của hoàng thượng. Ngày đầu tiên, cô đã lọt vào mắt xanh của ngài bởi vũ điệu giữa triều và chính cô sau này vì cảm động trước tình yêu giữa hoàng thượng và hoàng hậu dành cho nhau nên cố gắng phụ trách dạy dỗ vị vua tương lai. Sau khi cậu lên ngôi, cô cũng xin phép được rời khỏi hoàng cung, chu du khắp chốn.
Tuệ Khanh đọc xong, cảm giác cuốn hút đến độ không thể từ chối.