Gặp Chân Ái Ở Khoa Trực Tràng

Chương 48




Âm nhạc thịnh hành ngày nay bắt đầu quay về lại các bài dân ca và mang hơi hướng cổ trang. Đây là thời điểm vàng của các diễn viên múa dân tộc cùng các nhà làm nhạc thiên về nhạc cụ truyền thống. Họ nhận được nhiều lời mời góp mặt vào hầu hết các thể loại giải trí, thậm chí kể cả việc chơi rap bây giờ cũng được đón nhận thông qua các bà tôn vinh tinh thần dân tộc.

Đó là lí do vì sao ngày hôm nay Tuệ Khanh phân vân giữa một số công việc mà quản lý Ái Thi mang đến. Cả hai đã ký hợp đồng với nhau, tất nhiên việc sắp xếp lịch trình như thế nào đều do một tay chị ta lập ra.

Thông qua lịch học, lịch luyện tập, Ái Thi tìm được một số việc phù hợp cho bước tiến đầu của Tuệ Khanh: “Một là mv ca nhạc, hai là phim ca nhạc ngắn, và ba là biểu diễn trên sân khấu. Đây là ba thể loại chính mà chị vừa mới kiếm được. Em có thể xem thử qua một lượt.”

“Vâng.” Tuệ Khanh chăm chú xem xét, nhưng trong lòng mang vài phần khâm phục người quản lý của mình. Cô cứ tưởng tìm công việc cho cô là một điều khó khăn hơn những nghệ sĩ theo lĩnh vực khác: “Nhiều quá!”

Ái Thi nghe Tuệ Khanh thầm ca thán lên một câu thì bắt đầu nói ra suy nghĩ của mình: “Hiện tại em cũng chân ướt chân ráo, danh tiếng chưa vững lẫn thực lực vẫn chưa nổi trội thì lựa chọn xuất hiện trong mv ca nhạc ngắn tầm ba đến bốn phút là hợp lý nhất.”



“Chị nghĩ thế thật ạ?” Tuệ Khanh ngẩng đầu, muốn biết thêm về vài lời đề xuất của Ái Thi.

Ái Thi gật đầu: “Mv ca nhạc có thể quay đi quay lại và sẽ có thủ thuật che đi những chỗ không đẹp. Em không cần phải quá lo lắng về việc nhảy sai hay biểu hiện không đúng.”

Tuệ Khanh suy nghĩ một lát, không quá buồn về việc Ái Thi nói về khả năng của mình vì so với mặt bằng chung giữa các nghệ sĩ múa chân chính và có kinh nghiệm thì cô vẫn còn khá yếu kém. Họ chấp nhận cho một người mới như cô thử sức đồng nghĩa cô phải biết ơn và vui mừng. Chỉ cần nhìn vào được sự thật, cô sẽ tìm được điểm yếu đó và khắc phục.

“Dạ được, vậy chị sắp xếp cho em việc đó đi ạ.”

Tuệ Khanh trao hết niềm tin vào quản lý Ái Thi. Còn Ái Thi lại thấy người mới này thật dễ dạy, chứng tỏ tương lai sẽ nhờ vào sự nâng đỡ của chị ấy mà tiến xa hơn.

Trong vòng một ngày, quản lý Ái Thi gọi điện cho Tuệ Khanh và thông báo rằng đạo diễn lẫn ca sĩ bên kia đều đồng ý sự góp mặt của cô. Nhận được thông tin này, cô thoáng chốc ngây người, lần nữa khâm phục cách làm việc nhanh chóng của chị quản lý.

Có công việc đồng nghĩa với đi kèm luyện tập. Sau các tiết học trên trường, Tuệ Khanh đều tập trung toàn bộ sức lực vào cô giáo dạy nhảy để thuần thục các động tác biên đạo cho mv ca nhạc sắp tham gia. Lịch trình dần trở nên dày đặc khiến một cô gái vốn thích bay nhảy mà nay đi trên đường với vẻ thất thiểu.

Tuệ Khanh dựa lưng vào cánh cửa thang máy, mắt gần như híp lại gần hết. Khung cảnh đẹp đẽ bên ngoài mà cô từng trầm trồ cũng không có thể kéo lại niềm thích thú nằm bên trong thân xác mệt mỏi.



Tiếng tít báo hiệu tới tầng vừa vang lên, Tuệ Khanh bắt đầu lê cả người nhức mỏi vì luyện tập quá độ đến phía trước. Ngay khi cánh cửa vừa mở ra, một bóng hình quen thuộc đã xuất hiện.

Vừa nãy, Hoài Khang vẫn chưa nghe thấy động tĩnh ở căn nhà bên cạnh thì nhìn lên đồng hồ. Dạo gần đây Tuệ Khanh về càng lúc càng trễ, khiến cho những lần gặp mặt của họ cũng ít đi. Anh cứ nghĩ anh sẽ có cơ hội hâm nóng tình cảm vào buổi sáng nhưng cô không thức sớm hơn bình thường thì cũng có xe đưa rước riêng đến công ty. Hai đến ba ngày không gặp khiến anh thật sự nhớ cô đến phát điên.

Trời càng tối, Hoài Khang càng lo lắng, vì thế quyết định mặc áo khoác và ra ngoài tìm Tuệ Khanh. Nào ngờ tới khi cánh cửa thang máy mở ra, người đang được nhắc tới đã xuất hiện với vẻ mặt tàn tạ.

Tuệ Khanh bước loạng choạng ra ngoài thang máy, nhưng chân này đá chân kia khiến cô mém nữa té nhào ra trước. May mắn, Hoài Khang kịp thời đỡ lấy cả người cô, sau đó đành tặc lưỡi mà bế cô lên.

Tuệ Khanh quá mệt mỏi để phản kháng, chỉ mấp máy được vài chữ: “Chú…”

“Ừ!” Hoài Khang phát ra âm từ cổ họng một cách trầm trầm, đôi chân thoăn thoắt bước về nhà của Tuệ Khanh.

Tuệ Khanh lần nữa thều thào: “Chú…”

“Tôi ở đây.” Hoài Khang vừa bế Tuệ Khanh, vừa tìm mò đến tấm thẻ cửa khóa bên cánh tay đang buông thõng xuống của cô.

Tuệ Khanh mặc kệ cho Hoài Khang lấy đồ từ tay mình, không tự chủ được mà rúc vào hơi ấm của người đàn ông này: “Tôi đói… còn rất buồn ngủ…”

Hoài Khang mở được cánh cửa một cách cực khổ, sau đó đem Tuệ Khanh vào bên trong. Nghe cô nói thế thì chỉ biết cười khổ, anh cúi xuống, thì thầm an ủi.

“Không sao cả, em ngủ chút đi. Tôi đi làm đồ ăn cho em.”

Tuệ Khanh ậm ừ vài câu, rồi cảm nhận cơ thể mình được đặt xuống phần nệm êm ái, sau đó là một luồng hơi ấm nơi vầng trán khiến cô chìm vào giấc ngủ say.