Gặp Chân Ái Ở Khoa Trực Tràng

Chương 30






Nhìn Tuệ Khanh cắm đầu cắm cổ mà bỏ chạy, Hoài Khang ngồi một mình trong phòng, cười ra nước mắt. Anh thừa nhận bản thân thích trêu chọc cô đến mức vừa thấy cô từ xa, bộ dáng đoan trang mà anh cả ngày xây dựng liền bị vứt qua một bên. Biết bản thân đã tạo ra một cách đối xử đặc biệt với người con gái này, nhưng anh vẫn chưa hiểu ý nghĩ trong lòng mình rằng anh có cảm xúc khác với cô hay chỉ là dạng đấu khẩu hợp nhau mà thôi. Một kẻ toàn đi nhận lời yêu thương của người khác, bây giờ không hề nhận ra khi thích mọt người sẽ ra sao.

“Reng! Reng!”

Điện thoại rung mạnh trên bàn thu hút sự chú ý của Hoài Khang, đẩy đống suy nghĩ đi long nhong cùng làn gió dịu nhẹ ra ngoài cửa sổ. Anh đánh ánh mắt qua đó, thấy người gọi đến là ai thì chẳng còn giữ nổi vẻ vui cười như vừa nãy, thậm chí gương mặt đã thể hiện ra hết những biểu cảm khó chịu và chán ghét cực điểm. Đợi nó reng đến hồi chuông thứ năm, anh mới nhấc máy với vẻ từ tốn.

“Có chuyện gì?”

Ông Dự chờ đợi từng tiết tấu nhạc thông qua điện thoại đến mức bực bội, thằng nhãi ranh này rõ ràng cố tình để ông phải chờ đợi, nhưng may mắn Hoài Khang không tắt ngang như những lần trước, có lẽ vụ việc với Tuệ Khanh vừa rồi đã khiến tâm trạng anh thoải mái một chút.

“Tất nhiên có chuyện gấp thì ba mới gọi cho con.”

Giọng ông Dự ém xuống, cố làm ra vẻ dịu dàng nhất có thể nhưng lại chiếm mười phần giả tạo khi rót vào trong tai của Hoài Khang.

“Có chuyện gì thì nói nhanh đi.”

Ông Dự nghiến rắng, nhưng cô vợ trẻ ngồi bên cạnh đã kịp thời vuốt lưng ông cùng cái nháy mắt ra hiệu khiến ông hít một hơi đề đè nén lửa giận lại.

“Nhanh, không làm mất thời gian của con. Tối nay ba có cuộc gặp mặt với một vị bác sĩ nước ngoài để bàn về việc đầu tư thuốc vào bệnh viện, nhưng ba lại quên mất lịch hẹn với hội tây y. Con có thể đi gặp vị bác sĩ đó giùm ba không?”

Hoài Khang linh tính chuyện ông Dự nhờ vả không hề đơn giản như ông ta nói, nhung anh cũng muốn xem thử ông ấy muốn làm gì: “Được, không thành vấn đề. Gửi địa điểm và giờ hẹn qua cho tôi.”

Hoài Khang cúp máy lập tức, không để ông Dự nói thêm lời nào. Anh đứng lên, chỉnh trang lại chiếc áo blouse trắng cho thẳng thớm rồi bước ra khỏi phòng. Công việc ngày hôm nay cũng không hề ít ỏi. Anh tự lực cùng sự trợ giúp của chú Vinh mới leo lên được vị trí viện trưởng đức cao vọng trọng này, nhưng khi đã ngồi xuống thì mới hiểu được để ở yên đây không hề dễ dàng. Anh vẫn đối mặt với thế lực uy hiếp của ông Dự, sự rình mò của các cổ đông khác và tranh đấu giữa các bác sĩ trong nghề. Bộ mặt giả tạo của họ đã làm anh phát chán, hay đúng hơn là anh chán ghét luôn cả vẻ ngoài đoan chính của mình.

Kí vào tờ văn bản cuối cùng trong ngày, Hoài Khang vươn vai, lấy tay xoa chiếc cổ đau nhức. Bầu trời ở bên ngoài đã chuyển dần sang màu đen xám, đèn đường chớp tắt toả sáng khắp khu phố cùng với những bảng hiệu lấp lánh đa sắc. Anh quay sang nhìn đồng hồ, vẫn chưa trễ cuộc hẹn với vị bác sĩ ngoại quốc kia.

Hoài Khang đi vào phòng nghỉ ngơi riêng, tắm rửa qua một lượt rồi chọn cho mình bộ com-ple lịch sự như mỗi lần gặp các đối tác khác. Chiếc áo sơ mi đen bên trong toả ra khí chất âm trầm, đồng thời tôn lên dáng vóc cân đối và rắn chắc. Khoác bên ngoài là chiếc áo vest cùng quần tây xanh dương đậm càng nhìn càng thêm cuốn hút. Cảm thấy đã ổn, anh tiến thẳng vào thang máy, nhấn nút xuống tầng hầm và lái xe đi đến điểm hẹn.

Ông Dự gửi đến dòng tin nhắn chỉ đích đến cuối cùng là một nhà hàng năm sao sang trọng. Nơi đây vốn không quá xa lạ với các nhà quý tộc thích hưởng thụ cảm giác được phục vụ chu đáo. Nhà hàng được thiết kế theo kiểu Tây Âu cổ điển với những gam màu trắng, đen, nâu và đỏ cùng tiêu chuẩn hoa văn đặc trưng từ thời kỳ huy hoàng của kiến trúc. Bước vào đại sảnh, chiếc bàn lớn đặt ở trung tâm chỉ để triễn lãm những vòng hoa lớn cùng bình gốm sứ đủ kiểu lớn nhỏ trở thành điểm nhấn mà ai đi ngang cũng phải chiêm ngưỡng.

Tuy nhiên, Hoài Khang chỉ đưa mắt nhìn một lượt để xác định vị trí của vị bác sĩ ngoại quốc, chứ chẳng hề để tâm đến kết cấu đẹp mắt và sang trọng của nhà hàng. Vài giây sau, một tiếp tân đi đến với vẻ lịch thiệp, rồi dẫn anh đến chiếc bàn đã được đặt trước. Nhưng khi nó vừa xuất hiện trong tầm mắt, hàng lông mày của anh đã nhíu lại. Nơi đó có một người con gái kiều diễm đang ngồi chờ anh với dáng vẻ khép nép thường thấy của các bậc quý tộc.

“Chào Dự đại thiếu gia, tôi là Lê Ánh Dương, con gái của bạn ba anh.” Ánh Dương đứng lên sau khi nhìn thấy Hoài Khang, gương mặt hơi ửng hồng cùng ánh mắt đưa tình ưng ý.

Hoài Khang đứng yên ở đó trong giây lát, trong đầu đã hiểu ông Dự cố tình nói dối chỉ để bắt anh đi xem mắt. Bỏ qua cái bắt tay nên có, anh tránh động chạm vào Ánh Dương, chỉ đi đến chỗ ngồi của mình rồi đưa tay ra mời: “Tiểu thư Ánh Dương cứ ngồi, không cần quá lễ nghĩa với tôi.”

Ánh Dương ngồi xuống, vén nhẹ mái tóc ra sau tai rồi nở nụ cười ngại ngùng: “Tôi đã nghe danh tiếng của Dự đại thiếu gia đã lâu, nay được cùng anh dùng bữa, thật là một vinh hạnh.”

Hoài Khang dựa lưng vào ghế, hai tay đan vào nhau rồi đặt lên đùi, đáp lại bằng nụ cười đã nhìn thấu mọi chuyện: “Cô Ánh Dương đây không cần phải nói thế, mà vốn dĩ sao cô không giới thiệu luôn mình là cháu họ của cô vợ trẻ của cha tôi?”

“Cái này…” Cô ta không biết phải trả lời như thế nào vì từ ban đầu dì đã căn dặn tuyệt đối đừng nói ra thân thể huyết thống của hai người.

“Không cần phải căng thẳng như thế, tôi cũng không có ý định sẽ ở lại đây làm người xấu.” Hoài Khang ra hiệu cho phục vụ, cầm lấy thực đơn rồi đưa đến trước mặt của Ánh Dương.

“Ý anh là sao?” Cô ta hoảng hốt.

“Cô cứ việc ở lại đây dùng bữa, tôi sẽ trả, xem như bồi thường cho việc cô đi một ngày công cốc.” Hoài Khang đứng lên, chuẩn bị rời đi nhưng sực nhớ ra điều gì đó nên quay đầu lại: “À, nhắc dì của cô đừng cố gắng xen vào chuyện của tôi nếu không muốn mất luôn cả cái chức Dự phu nhân.”

Ánh Dương gật đầu trong bàng hoàng, không dám hó hé thêm điều gì, chỉ biết nhìn bóng lưng của Hoài Khang dần khuất dạng sau cánh cửa