Gặp Chân Ái Ở Khoa Trực Tràng

Chương 25






“Tao nghĩ tụi nó ấp ủ chuyện xấu.” Tuệ Khanh thủ thỉ vào tai của Tâm Dao: “Vì thế mày phải hết sức cẩn thận.”

Tâm Dao nhíu mày, không hề nghi ngờ lời của Tuệ Khanh vì hiểu rõ tính tình người chị gái nuôi Mỹ Ngọc như thế nào. Ả ta cứ nghĩ một tay có thể che được trời nhưng chưa từng ngờ tới trời rồi có lúc cũng sập xuống.

Tuệ Khanh biết Tâm Dao đã nâng cao cảnh giác, tiếp tục bồi thêm một câu: “Hèn gì tao cứ thấy Mai Thuỷ lảng vảng ở chỗ gần mình. Tao cứ tưởng nó thích thằng nào trong lớp.”

Cả hai bật cười, nhưng nào ngờ dặn dò nhau là thế, ngày hôm sau, Tuệ Khanh nhận được tin nhắn từ chị Thuỳ Linh rằng Tâm Dao rơi từ trên cầu thang xuống, hiện đang ở bệnh viện Hoài Đức. Cô vừa nghe tên, đôi chân đang bước phải dừng lại, trong đầu liên tưởng về người đàn ông mang danh hiệu viện trưởng. Thôi thì tính mạng bạn bè vẫn quan trọng hơn, nên cô nhắm mắt cho qua.

“Mày đang ở đâu?” Tuệ Khanh chạy ào vào bên trong, áp điện thoại sát vào tai để hỏi chỗ ngồi của Tâm Dao. Sau khi nhìn thấy cô bạn đang vẫy tay ra hiệu điên cuồng về phía mình, cô mới cúp máy rồi đi lại gần: “Mày có sao không? Kiểm tra gì chưa? Chị Thuỳ Linh đâu?”

Tâm Dao vẫn còn nhức nhối vì những mô mềm va chạm xuống sàn, dù vậy vẫn trả lời Tuệ Khanh một cách kiên nhẫn: “Tao không sao, giờ đang ngồi đợi kết quả kiểm tra. Chị Thuỳ Linh có việc phải về trước rồi.”

Tuệ Khanh gật đầu, chắc đó là lí do chị Thuỳ Linh gọi cho cô để đến lo lắng cho Tâm Dao nếu có chuyện không may xảy ra. Cô nhìn những vết trầy xước lớn nhỏ trên người bạn mình, hàng chân mày nhíu lại tỏ vẻ thương xót: “Mày kể tao nghe vì sao lại bị đến nỗi này?”

Vài tiếng trước, Tâm Dao và Thuỳ Linh mang tâm trạng háo hức để chọn lựa trang phục cũng như bàn bạc thêm về tiết mục. Từ đâu, Mai Thuỷ nhào ra như một người hâm mộ cuồng nhiệt của Thuỳ Linh với dáng vẻ cầu xin được cùng chung nhóm. Câu chuyện sau đó là lời từ chối, xô xát và bị đẩy xuống lầu.

Tuệ Khanh càng nghe càng không kiềm được cơn tức giận ngun ngút trong lòng: “Con đó bị điên à? Nó hâm mộ chị Linh thì thôi đi, mắc gì chơi mày một vố như thế.”

“Tao cũng không biết, nhưng tao thấy nó lạ lắm.” Tâm Dao lắc đầu, nhớ lại ánh mắt bất đắc dĩ, và cam chịu của Mai Thuỷ vừa rồi thì cảm giác chuyện không đơn giản chỉ là cô ta muốn gây chuyện tày trời như thế.

“Tao chẳng quan tâm lạ lùng đến thế này, tao chỉ biết nó dám làm tới mức này có nghĩa nó không phải người nữa rồi.” Tuệ Khanh nghiến răng, không để ý nơi này cần nói chuyện nhẹ nhàng nên có hơi to mồm mà nguyền rủa: “Mày đừng cản tao. Để tao cào nhẹ vào mặt nó một cái. Tao hứa tao chỉ cào một cái thôi.”

“Tao lạy mày.” Tâm Dao bịt miệng Tuệ Khanh lại, đã hiểu rõ tính của cô chỉ được cái mạnh miệng chứ nếu thật sự có chuyện thì bộc lộ rõ cái nết bộp chộp, đụng là bể.

“Sao mày không cho tao nói? Tao xin hứa sẽ dùng đôi môi tích tụ nghiệp này dìm chết tụi nó.” Tuệ Khanh càng chửi càng hăng, không thấy đôi mắt của Tâm Dao đang chớp nháy liên hồi như đèn báo hiệu. Khi ấy, cô còn nghĩ bạn mình đang đồng tình nữa ấy chứ.

Bất ngờ, một đôi bàn tay to lớn, thô ráp, có vài nơi bị chai sần do cầm dao phẫu thuật quá nhiều kịp thời bịt miệng Tuệ Khanh lại trước khi bảo vệ lôi cô ra ngoài vì cái tội làm ồn. Mùi hương gỗ lại thoang thoảng nơi đầu mũi, quen thuộc đến mức cô không cần quay đầu lại thì cũng biết ai là người đứng ở đằng sau. Hoài Khang chống tay lên lưng ghế, cúi thấp, cố gắng giảm âm lượng giọng nói hết sức có thể: “Em chửi xấu người khác cũng không cần phải lớn tiếng như vậy.”

“Bác sĩ Dự.” Tâm Dao gật đầu chào hỏi một cách lễ phép. Với cô, đây là vị bác sĩ có quan hệ thân thiết với người nhà họ Triệu, không những vậy mà còn đích thân chăm lo cho đô đốc thực vật bị mọi người bàn tán. Vì thế, cô ấy mang vài phần kính trọng mà đối đáp với anh, cũng như giải vây cho bạn mình: “Xin lỗi bác sĩ, bạn tôi không kiềm chế được cảm xúc.”

Hoài Khang nhìn Tâm Dao, nở nụ cười gượng gạo để che giấu nỗi đau đang bị Tuệ Khanh cắn mạnh vào phần thịt của bàn tay: “Không sao, tôi cũng đã được thỉnh giáo võ mồm của em ấy rồi. Mà sao hai đứa lại đến đây?”

Nghe câu hỏi này, Tâm Dao nhìn Tuệ Khanh, Tuệ Khanh ngó ngược lại Tâm Dao, ngầm hiểu ý việc này không nên tiết lộ với người khác, tránh đem thêm rắc rối đến. Vì thế, Tâm Dao tìm bừa một lý do: “Tôi trượt chân té xuống cầu thang, đầu hơi va

đập nên đến bệnh viện kiểm tra thử.”

“Đang chờ kết quả sao?” Hoài Khang nhíu mày, nhìn một lượt thương tích trên người của Tâm Dao, xong cúi xuống xem xét Tuệ Khanh. Cái người hay nhảy nhót tưng tửng thì lành lặn, còn người cẩn thận ngó trước ngó sau thì toàn thân lại đầy sẹo.

Thấy Tâm Dao gật đầu, Hoài Khang mới chịu buông tay khỏi miệng của Tuệ Khanh, không những vậy còn vờ như vô tình khảy nhẹ vào chóp mũi cô một cái, sau đó bảo: “Hai đứa ngồi đây chờ tí. Để tôi vào trong lấy kết quả xem như thế nào.”

“Việc này phiền bác sĩ quá, tôi có thể tự đi được.” Tâm Dao trả lời một cách ngại ngùng.

“Không có gì to tát. Dù sao cô đang là người chăm sóc cho Vĩ Thành, cô khoẻ thì cậu ấy mới ổn.” Hoài Khang kêu Tâm Dao ngồi xuống, sau đó trực tiếp đi vào trong phòng chờ kết quả mà không để cho ai phản bác thêm lời nào.

Tuệ Khanh ở một bên vẫn đang nghiến răng ken két. Cô tự đưa tay vào miệng mình, cắn nhẹ một cái thì liền cảm nhận được cơn đau truyền tới, chứng tỏ răng cô khá bén. Vậy tại sao cô cắn chặt như thế để Hoài Khang buông tay mà anh vẫn cứ trơ trơ ra?

“Này Khanh, tao có điều này thắc mắc.” Tâm Dao ghé sát vào bên tai Tuệ Khanh: “Mày với bác sĩ Dự thân thiết từ khi nào thế?”

Tuệ Khanh trừng lớn mắt, hai tay đưa lên thành dấu x: “Mày nói gì thế? Mắt mày bị cận rồi mới bảo tao với ông đó thân thiết.”

“Ơ thế à?” Tâm Dao mờ mịt, vậy có nghĩa lưng kề sát ngực, tay kề sát mặt vẫn chưa thể hiện được mức độ thân thiết sao?

Trong lúc Tâm Dao vẫn còn hoang mang, Hoài Khang bước ra khỏi phòng một cách nhanh chóng, trên tay là giấy kết quả xét nghiệm và chụp hình của cô ấy. Anh xem xét một lượt, rồi nói: “Các chỉ sổ đều không sao, đầu cũng không thấy gì. Cô qua bên kia lấy thuốc rồi về sớm, kẻo bác gái trông.”

Tâm Dao dạ vâng liên tục, không quên cảm ơn Hoài Khang rồi đi theo bảng chỉ dẫn. Tuệ Khanh bị bỏ lại tại chỗ, thầm trách bạn mình sao lại để cô ở lại cùng với sói, nhưng tất nhiên cô sẽ không để suy nghĩ đó ra ngoài, ngược lại nở nụ cười lịch sự với anh.

Hoài Khang đẩy cặp kính, báo hiệu cuộc đối thoại chí choé nhau lần nữa giữa hai người sắp bắt đầu.