Nếu như sống trên đời để cam chịu một chuỗi những ngày đau khổ, vậy thì thà rằng đừng tồn tại. Tại sao ông trời sinh ra nhân loại để rồi lại nhẫn tâm bỏ rơi đứa con của người? Giống như là một kẻ thừa thãi, một thứ cặn bã rác rưởi, làm sao có thể được người ta yêu thương? Tình yêu là như thế nào mà có? Kẻ bất hạnh, tại sao vẫn cứ mãi bất hạnh? Còn những kẻ đàm ấm từ nhỏ tại sao lại không thể san sẻ một chút lòng thương hại cho người khác?
Cô cũng đã từng có một gia đình hạnh phúc, thế nhưng, nếu như ông trời không tàn nhẫn cướp họ đi mất, cô cũng sẽ không phải chịu những tháng ngày khổ sở như vậy. Sống chung với dì và dượng, nhưng họ không hề cho cô bất kỳ cảm giác ấm áp nào của người thân. Họ đánh đập cô, coi cô là công cụ để phát tiết những chuỗi ngày tức giận. Cô cứ như vậy, ở trong hoàn cảnh đó mà lớn lên, cũng đã chai lì đối với tất cả những gì vẫn đang diễn ra hằng ngày. Thế rồi, cô gặp hắn. Cô cứ nghĩ rằng, ở bên hắn cô sẽ không còn đau khổ, nào ngờ, trong mắt hắn, cô chính là một kẻ đê tiện. Rõ ràng mới đầu là lợi dụng, tại sao cô lại yêu thế này? Không được đáp lại, cô dùng cái chết để buông bỏ hết thảy.