Gặp Anh Mùa Hạ

Chương 3: Bữa Cơm Tình Yêu




Sáng hôm sau.

"Reng.... Reng... Reng...."

Sở Ly nghe tiếng chuông, cô nhăn mặt, hai tay dứt khoát nắm mền trùm kín người. Nhưng chuông cứ vang cứ vang. Lấy chiếc điện thoại, không thèm nhìn tên mà ấn trực tiếp nghe.

- AI VẬY?

Giọng Sở Ly cao vuốt, trần nhà cũng vì thế mà hơi run sợ.

- Là tôi

- Tôi là ai? Nói tên.

- Chồng cô

- Tôi chưa có chồng, nhầm số rồi.

Nói xong không đợi bên kia trả lời mà cúp máy luôn. Quăng điện thoại qua một bên. Tiếp tục đi vào giấc ngủ.

10h sáng

Sở Ly từ từ mở mắt, nhưng rồi lại nhắm mắt, cứ như thế mà đi vào nhà vệ sinh.

Sở Ly bật vòi nước, tát tát nước lên mặt cho tỉnh. Cô mở mắt ra, nhìn thấy trong gương là cô gái trong giấc mơ hôm trước.

- "Sở Ly"?

Nhưng không ai trả lời

- À... Là mình mà

Sau khi cô nhận ra đó chính là mình của hiện tại thì rất vừa ý. Gương mặt thật xinh xắn, cao 1m65 chuẩn ý cô, body không mập cũng không ốm. Cười cười mà thốt lên.

- Sở Ly thật xinh đẹp...

Không biết lời này, là khen "Sở Ly" hay khen bản thân. Nếu khen bản thân cũng không quá đáng. Vì bây giờ cô chính là "Sở Ly".

Sau khi tắm rửa, vệ sinh cá nhân xong. Sở Ly thay một bộ đồ đơn giản áo thun trắng, quần jeans, khoác áo Blazer đen ngoài. Sở Ly có style khá đơn giản, vì cô thấy bản thân thoải mái là được.

- Set đồ này ổn rồi

Cô cười mãn nguyện, cầm điện thoại đi xuống nhà bếp làm đồ ăn. Ăn sáng kèm ăn trưa, tiết kiệm đồ ăn và nước rửa chén, vẹn cả đôi đường.

Nấu xong bát mì trứng, Sở Ly cười mãn nguyện, rồi ngồi xuống mở điện thoại lên, vừa ăn vừa lướt web.

"Reng.... Reng.... Reng..."

Trên màn hình hiện lên tên Lam Tuyết Y, là bạn thân của "Sở Ly". Nhiều lần Tuyết Y khuyên "Sở Ly" là buông tay Cố Minh Triết nhưng "Sở Ly" không nghe, Cố Minh Triết chưa từng nói với "Sở Ly" là không yêu cô, cứ để cuộc sống bình bình như thế, yên lặng như thế.

Trong một mối quan hệ, "im lặng" chính là con dao cùn, nó cứ khứa từng nhát, đau nhói nhưng sợi dây tình yêu của "Sở Ly" đối với Cố Minh Triết vẫn không đứt được. Đau nhưng lại không cách nào nói được, càng không thể kháng cự lại nổi đau đó, chỉ có thể để nó bào mòn con tim.

- Alo...

- Sở Sở, sao hôm nay mày không đi học?

"Đi học?", Sở Ly đã tốt nghiệp bốn năm ngành Truyền thông rồi, nhưng số phận đưa đẩy cô làm tác giả truyện tranh. Bây giờ bắt cô đi học, chả khác nào kề dao vào cổ cô vậy.

- Ờ Ờm... Tao quên

- Vậy chiều nay mày học không? Có tiết đấy.

Suy nghĩ một nhịp

- À không, tao có việc quan trọng rồi

- Okiee, vậy hôm sau gặp

Cô cúp máy, màn hình hiện lên cuộc gọi gần đây "Cố Minh Triết 8h35'". Mắt cô tròn xoe nhìn chăm chăm vào màn hình.

- Chết rồi, người sáng nay gọi là Cố Minh Triết?

Đôi đũa trên tay cô rớt xuống, cô hít một hơi thật sâu.

- Bình tĩnh, bình tĩnh, không sao, không sao... Sáng nay mình cũng không nói gì quá đáng, có hơi to tiếng thôi, không sao không sao...

Cô bỏ điện thoại xuống, đẩy nó đi thật xa, thật xa, rồi ăn nhanh bát mỳ. Thà bị hắn bóp cổ chết, không để chết đói được.

Sở Ly dọn xong tô mỳ. Cô đi qua đi lại chiếc sô pha phòng khách, ngồi rồi lại đứng lên đi tiếp, cô đang suy tính điều gì đây.

- Đúng rồi, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

Sở Ly nhanh chóng đi xuống bếp, làm một vài món ăn.

11h30, cô nhìn đồng hồ

- Còn kịp

Nói xong liền gấp gáp bắt xe đi, ngồi lên xe

Bác tài: Quý khách đi đâu ạ?

Sở Ly chợt nhận ra mình không có địa chỉ chỗ Cố Minh Triết làm, ra hiệu bảo bác tài đợi một chút. Sở Ly cầm điện thoại, bấm bấm.

- Alo, Cố Minh Triết, địa chỉ anh làm ở đâu vậy?

- Có việc gì?

- Tôi làm bữa cơm tình yêu cho anh nè

Bên kia im lặng một hồi.

- Để tôi nhắn qua

Tít....

Địa chỉ đã có, cô đưa địa chỉ cho bác tài, rồi thông thả tựa ghế mà đợi đến nơi thôi.

Hiện tại, chính bản thân cô vì đọc lướt cuốn tiểu thuyết mà không thể nhớ rỏ các tình tiết sẽ xảy ra. Mà khởi nguồn của việc cô chết có lẻ chính vì Cố Minh Triết đi tù. Muốn giúp mình thì phải giúp hắn. Nên Sở Ly quyết định tìm hiểu tất tần tật về Cố Minh Triết, nhân tiện, lỡ như cốt truyện bị bẻ sang hướng khác vì Sở Ly xuyên vào mà hắn gặp nữ chủ sớm. Như vậy, cô sẽ chết càng sớm. Người ta có câu: "Phòng bệnh hơn chữa bệnh", cứ phủ đầu trước, bảo toàn tính mạng.

Đến nơi, Sở Ly bước xuống, trước mặt cô là một studio hai tầng, cô bấm chuông. Người ra mở cửa cho cô là một cô gái 19-20 tuổi.

- Xin hỏi chị tìm ai ạ?

- Cố Minh Triết

- Chị tên gì ạ?

- Sở Ly

- Chị đợi chút ạ

Cô ấy quay đi, rồi trở lại.

- Mời chị ạ

Sở Ly bước vào, đập vào mắt cô là studio được lấy màu trắng làm màu chủ đạo, trang trí đơn giản. Đối với cô, đơn giản vẫn là đẹp nhất.

Lầu 1, được bày trí một cái tivi, đối diện là bộ ghế sô pha, sâu bên trong là bàn ăn, tủ lạnh, dụng cụ làm bếp, chán bát đầy đủ.

Cô gái ấy bảo Sở Ly lên lầu 2. Trước mắt Sở Ly là những chiếc máy tính, tai nghe, bàn phím dành cho game thủ, còn có camera. Tổng cộng là 7 máy, 1 máy có bàn rộng nhất và người đang ngồi ở đó chính là Cố Minh Triết. Sở Ly nhìn chớp chớp 2 mắt, miệng há ra sắp đến sàn nhà.

- Đứng đến bao giờ?

- Khụ khụ.... Tôi mang cơm trưa đến

- Ừ

Cô nhìn qua nhìn lại

- Tôi ngồi đâu?

- Lấy ghế kia

Cố Minh Triết chỉ vào một chiếc ghế cho game thủ. Cô kéo ghế sát bên hắn. Rồi lấy đồ ăn trong hộp bày ra. Đưa đũa cho hắn, Cố Minh Triết cứ thế mà ăn, không thắc mắc tại sao hôm nay cô lạ lùng như thế. Trước giờ, Sở Ly chưa từng đến nơi hắn làm, chưa từng hỏi về công việc hay chuyện gì của hắn.

"Sở Ly" không phải không quan tâm Cố Minh Triết. Mà vì, cô sợ hắn chê cô phiền, rồi sẽ bỏ mặc cô. "Sở Ly" chỉ đơn giản muốn ở bên cạnh Cố Minh Triết mà thôi, được nhìn thấy anh mỗi ngày, được ăn cơm cùng anh mỗi buổi tối, được sống chung dưới một mái nhà. "Sở Ly" đã mãn nguyện lắm rồi.

Khi Cố Minh Triết đang ăn, cô chỉ vào người kia hỏi.

- Người kia là đang livestream à?

Hắn không trả lời mà gật đầu, cô thầm nghĩ

"Thì ra Cố Minh Triết là streamer"

- Sáng nay anh gọi tôi có chuyện gì không?

Cố Minh Triết dừng đũa, nhìn Sở Ly.

- Ông gọi hai "vợ chồng" mình về ăn cơm tối.

Hắn gằng giọng, nhắn mạnh 2 chữ "vợ chồng"

"Hứ, tên này ghim mình chuyện hồi sáng à"

- Ừm, Vậy tôi ở đây đến tối rồi cùng đi

Sở Ly bình thản trả lời, Cố Minh Triết nhớ đến ba chữ "chưa có chồng" của cô, tức đến ăn không vào. Nhưng vì đang đói, thôi, bỏ cơn giận qua một bên. Cứ ăn trước rồi tính sau.