Gần Thêm Một Chút

Chương 101




Cô yên lặng ba giây, nhịn không được vịn vai anh cười, "Anh thế này, em cũng không biết nói gì nữa."

"Muốn nói gì thì nói đi." Sau khi bảo đảm tay cô sẽ không bị đông lạnh, Phó Vân Hành dắt cô vào trong Chùa Đàm Thiện.

Xe chỉ có thể dừng dưới chân núi Chùa Đàm Thiện, nhưng đường đi bộ cũng không tính xa, mặc dù sườn núi có hơi dốc, nhưng vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được của hai người.

Tay Bác Mộ Trì bị Phó Vân Hành nắm lấy, ấm áp lại thoải mái.

Cô nhìn khắp nơi xung quanh, phát hiện có thể là vì ở trong núi, trên nhánh cây xung quanh Chùa Đàm Thiện vẫn còn treo những ụ tuyết còn chưa tan cùng với hạt sương lạnh thấu xương đang rũ xuống, đầy tính nghệ thuật. ---ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---

"Đẹp quá."

Bác Mộ Trì cảm thán, "Đã nhiều năm rồi em không tới đây." Cô nói với Phó Vân Hành, "Sau lần đó anh còn tới đây không?" 

Phó Vân Hành: "Không có."

Hai người từ từ chậm rãi đi đến Chùa Đàm Thiện.

Mua vé vào cửa, hai người không khác gì những du khách bình thường khác, đi dạo trong chùa.

Bác Mộ Trì lên mạng tìm những nơi nên tham quan ở Chùa Đàm Thiện, thấy có người nói trong chùa có khu ngắm cảnh và khu quan sát rất tuyệt.

Cô ghi nhớ từng chỗ, chuẩn bị để lát nữa kéo Phó Vân Hành đi chụp hình.

Đến chùa, tất nhiên là hai người muốn đi dâng hương.

Mặc dù bọn họ rất thỏa mãn với cuộc sống bây giờ, cũng không có gì muốn cầu mong, nhưng trình tự nên có thì không thể thiếu được.

Sau khi nhận lấy nhang miễn phí, Bác Mộ Trì nghiêng đầu nhìn Phó Vân Hành, "Vân Bảo."

"Hử?" Phó Vân Hành nhìn cô, "Muốn hỏi gì."

Bác Mộ Trì nháy mắt mấy cái, vẻ mặt vô tội: "Anh tính cầu cái gì?"

Cô nói: "Em nghe nói chỗ này cầu duyên vô cùng linh nghiệm."

"Anh biết." Phó Vân Hành trả lời, "Anh chuẩn bị cầu duyên đây."

Nghe thấy câu trả lời này, người ngây ra biến thành Bác Mộ Trì.

Cô không thể tin nổi điều mình vừa nghe, muốn nhắc anh rằng không phải anh đã có duyên rồi sao, còn cầu gì nữa, anh là tra nam à? Nhưng ngẫm lại thì Bác Mộ Trì lại thấy không đúng lắm, bây giờ cô với Phó Vân Hành chỉ là yêu đương thôi, còn chưa tính là có duyên có nợ với nhau.

Nói đến đây, Bác Mộ Trì trầm mặc một lúc lâu rồi nói: "À."

Phó Vân Hành mỉm cười nhìn cô, "Phản ứng thế này thôi à?"

Bác Mộ Trì cân nhắc ý của anh, do dự hỏi: "Vậy em nên nói gì khác sao?"

Nghe vậy, trên mặt Phó Vân Hành lướt qua một chút bất đắc dĩ.

Anh nhìn cô, nhỏ giọng nói, "Có phải còn chưa hiểu lời anh nói không?"

Lúc này hai người đang đứng trước sân chùa, đi về trước một chút là nơi cắm hương thắp hương, đi sâu vào trong hơn là nội đường nơi quỳ xá cầu Phật.

Trên đầu bọn họ được bao trùm bởi cành lá vươn dài của hai gốc cây to lớn che trời ở hai bên.

Vào giữa trưa, có ánh mặt trời mỏng manh xuyên qua tầng mây, chiếu xuống cành lá thưa thớt, bóng của hai người chồng lên nhau chiếu xuống mặt đất.

Đúng là Bác Mộ Trì không kịp phản ứng.

Phó Vân Hành chậm rãi nói: "Anh nhớ rõ hồi em chín tuổi, có đốt một bó nhang ở đây với Quý Vân Thư, sau đó cắm xuống rồi vào Phật đường quỳ lạy đúng không?"

Bác Mộ Trì gật đầu, "Vâng."

"Lúc đó cầu cái gì?" Thật ra Phó Vân Hành biết cô cầu cái gì.

Bởi vì lúc đó cô với Quý Vân Thư vẫn còn là con nít, lúc cầu nguyện còn lẩm bẩm đọc ra miệng nguyện vọng của mình nữa chứ.

Đợt đó, hai người đều mê nhân vật của một bộ phim hoạt hình.

Bác Mộ Trì và Quý Vân Thư đều là kiểu trưởng thành sớm, phim hoạt hình hay truyện tranh gì cũng xem. Hai người còn hay bảo Bác Duyên mua truyện tranh cho các cô, lúc chơi, hai người thường túm tụm lại thảo luận với nhau, xem nhân vật nào trong phim hoạt hình đẹp, nhân vật nào xấu.

Bác Mộ Trì ngây người, bỗng dưng phản ứng được lời anh muốn nói là gì.

Cô nâng mắt, đối diện với gương mặt nghiêm túc của anh, nhỏ giọng nói: "Thì cùng Thư Bảo cầu rằng, em sẽ có một bạch mã hoàng tử."

Phó Vân Hành nén cười, "Thế à?"

Anh hỏi: "Vậy em nói xem, bây giờ anh còn cơ hội trở thành bạch mã hoàng tử không?" 

"..." Bác Mộ Trì mím môi, "Hồi còn nhỏ anh cũng được người ta khen như thế mà."

Khi còn nhỏ Phó Vân Hành lớn lên xinh xắn lại gọn gàng, không giống với những đứa bé khác, luôn làm bản thân vô cùng bẩn. Ngày nào anh cũng ăn mặc vô cùng sạch sẽ lại lịch sự, còn hiểu biết nhiều. Mỗi lần bọn họ ra ngoài chơi cùng nhau, Bác Mộ Trì và Quý Vân Thư sẽ được khen là công chúa nhỏ, còn Phó Vân Hành thì được người ta khen là hoàng tử.

Mặc dù chỉ là lời trêu chọc của người lớn, nhưng cô lại nhớ rất kỹ.

Nghe thấy câu trả lời của cô, đáy mắt Phó Vân Hành hiện lên ý cười, "Thật à?"

Anh dừng lại một chút, nắm lấy tay cô, "Vậy em nói xem, đợi lát nữa anh cầu nguyện với Thần Phật rằng muốn một bà Tiểu Phó, Thần Phật có đồng ý với nguyện vọng của anh không nhỉ?"

Hàng mi của Bác Mộ Trì run lên, tim nhảy lên tận cổ họng.

Cô nhìn người quen thuộc, mặt mũi tuấn tú lại dịu dàng trước mặt, môi khẽ mấp máy: "Nguyện vọng nói ra là mất linh đấy."

"Chắc sẽ linh chứ." Anh ngẫm nghĩ, "Năm em chín tuổi cầu nguyện cũng nói ra mà."

Bác Mộ Trì lúng túng.

Khi đó là do cô còn nhỏ chưa hiểu gì.

Hơn nữa, lúc ấy chỉ đơn giản là cô đang mơ mộng thôi. Ngoài ra, lúc ấy cô cầu ít nhất mười nguyện vọng đấy.

Thấy vẻ mặt nghẹn lại của cô, Phó Vân Hành khom lưng cúi đầu, "Em cảm thấy có được không?"

"...Anh cầu thử đi rồi em nói đáp án cho anh nghe." Bác Mộ Trì kiêu ngạo làm bộ làm tịch, nhưng giọng nói đã nghẹn ngào rồi.

Phó Vân Hành cười, "Được."

Anh dừng lại một chút, sau đó lại nắm lấy tay cô, "Đi thắp hương trước đã."

Bác Mộ Trì đi về phía trước theo anh.

Châm hương, hai người cúi người cầu nguyện ra dáng ra hình.

Cắm hương xong, hai người mới sải bước vào Phật đường.

Không đông người lắm, Bác Mộ Trì và Phó Vân Hành cũng thành kính giống những người có tâm nguyện ở đây, nghiêm túc cầu nguyện ước muốn trong lòng mình ở Phật đường.

Làm xong những chuyện này, hai người mới ra ngoài từ cửa bên.

Phó Vân Hành quay đầu nhìn về phía Bác Mộ Trì, đang tính hỏi cô muốn đi đâu chụp ảnh thì bỗng nhiên Bác Mộ Trì lại nâng mắt nhìn anh, "Bây giờ anh có thể nói lời cầu nguyện vừa nãy của mình rồi đấy."

Cô mím môi, còn có chút ngượng ngùng: "Nếu yêu cầu không quá đáng thì chắc là em sẽ thực hiện giúp anh."

Phó Vân Hành cười, ngẫm nghĩ hai giây rồi nói: "Muốn nghe bây giờ sao?"

Bác Mộ Trì nghĩ một lúc, "Anh muốn đợi lát nữa nói cũng được."

Phó Vân Hành: "Vậy đi dạo những chỗ khác trước."

Bác Mộ Trì "à" một tiếng, tiếp tục đi về phía trước theo anh.

Sau khi thắp hương ở tất cả các miếu, Bác Mộ Trì dứt khoát dẫn Phó Vân Hành tới những nơi chụp ảnh đẹp.

Chỗ chụp ảnh ở trên cao, nhưng vì bây giờ là giờ cơm trưa nên có rất ít người.

Hai người đi trên bậc thang, leo thẳng tới đỉnh.

Đứng ở khu ngắm cảnh trên đỉnh, Bác Mộ Trì bảo Phó Vân Hành chụp ảnh cho mình.

Chụp ảnh xong, hai người nhường lại vị trí này cho những người khác, đi về phía bên cạnh.

Bọn họ đứng ở điểm cao nhất của Chùa Đàm Thiện, có thể quan sát cả ngôi chùa, cũng có thể nhìn thấy phong cảnh bên dưới chân núi của chùa, thậm chí còn thậm chí còn nhìn thấy cảnh thành phố ở xa xa. Tầm nhìn rất tốt, cảm giác trải nghiệm rất tuyệt.

Bỗng nhiên, Phó Vân Hành gọi cô: "Đâu Đâu."

Bác Mộ Trì ngước mắt.

Phó Vân Hành cười, "Có phải em biết anh muốn nói gì rồi không?"

Bác Mộ Trì ậm ừ, "Em còn biết anh muốn làm gì nữa cơ."

Phó Vân Hành cong môi, "Sao bạn gái của anh thông minh thế nhỉ."

Bác Mộ Trì liếc mắt nhìn anh một cái, đang tính mở miệng nói chuyện, bỗng nhiên Phó Vân Hành nói: "Hồi nãy trong chùa, anh có lén mở mắt nhìn em."

Bác Mộ Trì sửng sốt, "Sao?"

Cô không ngờ Phó Vân Hành lại có hành vi như thế, "Sao đến cầu nguyện mà anh cũng không tập trung thế." Theo bản năng, cô nắm lấy tay Phó Vân Hành, "Chúng ta có cần quay về lạy thêm lần nữa không?"

"Không cần." Phó Vân Hành nắm lại tay cô, cười: "Bởi vì anh đã nói với Thần Phật rằng, người anh cầu đã ở cạnh anh rồi, anh muốn cho ngài ấy thấy."

Tim Bác Mộ Trì run lên.

"Thật ra anh không phải kiểu người tin những chuyện này." Phó Vân Hành thành thật nói với cô, nhưng sau khi yêu đương với cô, tự dưng người như anh lại trở nên mê tín.

Phó Vân Hành từng nhìn thấy trên mạng, chỉ cần là người nhà và fans của vận động viên thì dần dần đều thế cả. Có rất nhiều chuyện vận động viên không thể khống chế được, thế nên họ chỉ có thể mê tín, cầu Thần Phật phù hộ. ---ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---

Phù hộ người mà mình yêu quý và sùng bái, cả đời thuận lợi.

Trước kia Phó Vân Hành cũng không cảm thấy mình có nguyện vọng gì cần Thần Phật quan tâm bảo vệ.

Bởi vì thứ anh muốn, anh sẽ cố gắng tranh thủ, đạt được bằng nỗ lực của bản thân.

Dù là bình an hay khỏe mạnh, anh cũng cảm thấy nó nằm trong bàn tay của mình. Anh có thể dùng cách làm việc nghỉ ngơi, thói quen hằng ngày để giúp bản thân khỏe mạnh hơn, còn bình an, anh sẽ tập trung hơn ở những chuyện cần phải tập trung.

Nhưng bây giờ anh có rồi.

Bắt đầu từ ngày thích Bác Mộ Trì, anh đã có nguyện vọng và người cần Thần Phật quan tâm bảo vệ.

Anh mong Thần Phật có thể mãi để mắt đến Bác Mộ Trì, phù hộ cô bình an cả đời.

Bác Mộ Trì hơi giật mình, nhẹ nhàng gật đầu: "Em biết." 

Phó Vân Hành nhìn hốc mắt đỏ lên của cô, "Nhưng bây giờ anh lại có."

Bác Mộ Trì nhìn anh đầy kinh ngạc, nhưng không nói gì.

Phó Vân Hành cúi đầu, dựa vào trán cô, nhỏ giọng nói: "Thậm chí anh còn ngày càng tham lam."

Lúc trước, anh chỉ cầu Thần Phật phù hộ cho Bác Mộ Trì bình an cả đời.

Mà hôm nay anh lại tham lam cầu xin một nguyện vọng nữa với Thần Phật. Anh muốn cô gái yêu dấu của mình, sẽ đồng ý lời cầu hôn của anh.

Anh nhìn Bác Mộ Trì, nhẹ giọng hỏi: "Đâu Đâu, em bằng lòng gả cho anh chứ?"

Bác Mộ Trì nhìn gương mặt gần trong gang tấc của anh, hốc mắt trở nên ướt át, "Nguyện vọng anh vừa mới cầu là điều này sao?"

Phó Vân Hành sửng sốt, hiểu ra cô muốn hỏi gì.

"Điều anh ước là lát nữa anh sẽ cầu hôn với người anh thích, mong cô ấy có thể đồng ý với anh."

Bác Mộ Trì "à" một tiếng, bật khóc vì vui vẻ, "Lúc nãy em cũng có cầu nguyện."

Đối diện với đôi mắt của Phó Vân Hành, Bác Mộ Trì nói từng câu từng chữ: "Em muốn hôm nay bạn trai của em sẽ cầu hôn em, bởi vì em thấy vội nên không chờ nổi nữa rồi, muốn trở thành vợ anh ấy."

Lời nói vừa dứt, Phó Vân Hành đã quỳ một gối xuống trước mặt cô.

Bác Mộ Trì kinh ngạc, muốn kéo anh đứng dậy theo bản năng. Anh cười, trở tay cầm lấy cổ tay cô, "Nào có ai đứng cầu hôn đâu."

Anh ngẩng đầu nhìn cô, móc một cái hộp nhung màu xanh từ trong túi ra, nhẹ giọng nói: "Anh muốn hỏi lại em lần nữa, bằng lòng gả cho anh không?"

Bác Mộ Trì gật mạnh đầu, "Bằng lòng."

Giọng nói của cô nghẹn ngào, nước mắt chảy xuống tí tách.

Sao mà cô không muốn được chứ.

Cô muốn rất lâu rất lâu rồi.

Phó Vân Hành thở phào nhẹ nhõm.

Anh lấy nhẫn bên trong ra, đeo lên cho cô.

Cứ như sợ cô sẽ đổi ý vậy, anh còn nói một câu: "Vậy không thể đổi ý đấy."

Bác Mộ Trì nín khóc bật cười.

Hai người cầu hôn không tránh được chuyện hấp dẫn sự chú ý của du khách.

Bác Mộ Trì không muốn để người ta thấy rõ mặt mình, nên chờ Phó Vân Hành đeo nhẫn cho cô xong thì vội vàng kéo anh rời đi.

Sau khi đi xa, bỗng nhiên cô nhớ ra một chuyện, hỏi: "Sao hôm nay anh lại cầu hôn em ở đây?"

Phó Vân Hành ngẫm nghĩ, trả lời cô, "Anh muốn em mãi đạt được ước nguyện."

Nếu cô đã từng cầu nhân duyên ở đây, vậy thì anh sẽ cho cô một mối duyên nợ lâu dài tại đây.

Bác Mộ Trì sửng sốt, bất ngờ nở nụ cười.

Khi nước mắt lại làm đôi mắt mơ hồ lần nữa, trong đầu cô lại hiện lên ký ức năm chín tuổi. Cô nhớ mang máng rằng, cô và Quý Vân Thư hứa nguyện quá nhiều điều, Phó Vân Hành đợi một lúc rồi bỏ đi trước. ---ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---

Chờ khi cô cầu nguyện mấy điều ước liên tiếp xong, lúc mở mắt ra, bóng người anh lại lọt vào mắt cô.

Anh xuất hiện ở ngả rẽ cửa bên, sau đó cũng giống như hôm nay, không biết từ khi nào trên bầu trời đã có những bông tuyết bay bay, anh nắm tay cô đi tới nơi ấm áp hơn.

Từ từ đi về phía trước, bông tuyết dừng lại trên người bọn họ.