Khi Dư Thanh lái con xe bọ cánh cứng lấy tư thế yêu thương nhung nhớ lao thẳng vào va chạm với một chiếc Audi màu đen, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô là:
“One car –e, one car go, two cars pengpeng, one car die.”
Ý nghĩ vui vẻ cỡ nào, Dư Thanh bội phục bây giờ bản thân còn cười được, không lẽ khoảng thời gian trước cô bế quan nên ngu ngơ luôn à?
Chẳng qua cô muốn tranh thủ lúc trời tối, lén chuồn ra ngoài hít thở không khí. Ai ngờ nửa đường cô đã bị paparazzi đuổi kịp, dính lấy cô giống kẹo cao su không cắt đuôi nổi. May mắn cô quen thuộc con đường này, nhắm mắt lại cũng đi được, nhưng mà có lẽ nguyên nhân nằm ở đã quá lâu không tự lái xe, tay có phần mới lạ, thấy không, xuất sư bất lợi.
Không biết khẩu trang có phải đánh rơi ở chỗ lúc nãy ăn cơm không, cô tìm một vòng mà không ra. Cô đành lấy từ trong cốp một cái mũ rộng vành, ép vành nón xuống cực thấp sau rồi mới đẩy cửa xe ra ngoài xem.
Tuy rằng xử lý mấy chuyện này sẽ tương đối phiền toái, rất có thể bị người khác nhận ra tới, nhưng cô không muốn sau khi thành công vứt được paparazzi, lại vì chuyện “gây chuyện bỏ chạy” bị đưa lên đầu đề giải trí, như vậy là mất nhiều hơn được.
Đầu Diệp Khởi Hàn còn choáng, ngồi trong xe một hồi lâu mới thấy trên xe đằng trước có người xuống. Đó là một cô gái với thân hình mảnh khảnh, áo thun màu trắng cùng với quần jean ngắn, trên đầu còn đội mũ, bóng tối che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, từ góc độ của anh chỉ có thể trông thấy bờ môi cô đỏ mọng.
Anh nghiêng nghiêng nhìn thoáng qua xe của cô. Đầu xe bị đâm móp hẳn đi.
Xem ra là lưỡng bại câu thương.
Anh vừa lái chiếc xe này mấy ngày. Xem cô gái này độ tuổi tầm hai mươi, hẳn vẫn là sinh viên, quan trọng nhất là sự cố đâm xe này chủ yếu trách nhiệm ở phía cô, nếu thật sự bồi thường thì không phải con số nhỏ.
Diệp Khởi Hàn tự hỏi bản thân không phải người quá nhẫn tâm, mình không bị thương, còn đang vội ra sân bay đón người. Hơn nữa, sau sự cố này, cô bé kia sợ đến mức không dám lộ mặt… Anh định giơ cao đánh khẽ thả cho cô một con ngựa.
“Cô bé, trông bộ dáng này của em có lẽ không đền nổi đâu, hay là tranh thủ trời tối chạy trốn đi.”
Không đền nổi? Trốn?
Trái tim Dư Thanh bị bắn hai mũi tên, thậm chí quên mất tiêu đề giải trí ngày mai, cô hếch cằm khinh thường hừ một tiếng, cuối cùng con mắt nhìn về phía người đàn ông đối diện.
Anh ta lớn lên cũng giống con người, tại sao không biết nói tiếng người nhỉ?
Cô không đến nổi ư? Đường đường một thiên hậu như cô, vậy mà có liên quan đến chữ “trốn” à? Quả thật là khinh người quá đáng!
Chẳng phải cô đâm rớt cái cản trước của xe ô tô à? Một giây sau cô có thể cho anh ta một chiếc mới.
Dư Thanh lại đè vành nón xuống, một lần nữa lộn trở lại trong xe tìm túi của mình, lấy ra di động tra cứu, trong lòng đại khái có con số.
Loading...
“Chúng ta giải quyết riêng đi.”
Diệp Khởi Hàn nhìn cô đưa ra một tờ chi phiếu, lông mày hơi nhướn, trong lòng thật ra có phần bất ngờ. Hóa ra lúc nãy anh phán đoán sai.
“Anh vừa lòng với cái giá này không?” Dư Thanh khoanh tay trước ngực hỏi, tiếng nói lộ ra vài phần khàn khàn, “Nếu không có vấn đề nào khác, tôi đi trước.”
“Từ từ!” Diệp Khởi Hàn bỗng nhiên gọi lại cô, “Xe của cô……”
“Không cần.” Dư Thanh đưa lưng vẫy vẫy tay về phía anh, “Mệnh nó cứng lắm.”
Bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, trước khi bị người phụ nữ nào đó sắp bước vào thời kì tiền mãn kinh phát hiện, cô được thuận lợi trở về vị trí cũ, coi như đêm nay cô chưa từng ra ngoài vậy.
Diệp Khởi Hàn đứng trong bóng đêm nhìn theo chiếc xe không mấy thu hút kia rời đi. Mắt thấy đã không kịp thời gian, anh đành gọi điện thoại bảo trợ lý đi đón người, bản thân đốt một điếu thuốc dựa vào cạnh xe vừa hút vừa đợi người tới.
Dư Thanh cảm thấy hôm nay bản thân thật xui xẻo, “Bọ cánh cứng nhỏ à, đúng là không nên khen mày, mày làm ơn làm phước cố gắng chống đỡ một lúc nữa được không?”
Chiếc xe vốn dĩ còn lung lay đột nhiên “Phụt” một tiếng tắt ngúm. Giết địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm. Có lẽ chính là đạo lý này.
Dư Thanh đành gọi điện thoại cho người đại diện, để chị ấy hỗ trợ liên hệ công ty kéo xe. Cứ như vậy cô khó tránh khỏi lại để lộ hành tung của mình, thật là quá đau đầu.
Người đại diện của Dư Thanh – Trang Mộng là người đại diện nổi tiếng bao năm qua ở công ty, nhưng cũng là người dong dài có tiếng, nghệ sĩ mà chị ấy dẫn dắt đều tự mình trải nghiệm cảm giác đó. Cô nghe chị ấy lải nhải nửa giờ, lỗ tai sắp mọc ra cái kén, bên kia cuối cùng buông tha cho cô.
“Em ở đâu?”
Không phải đâu? Chẳng phải cô chỉ lén ra ngoài hít thở không khí trong lành, nhân tiện đi ăn bữa cơm, chị ấy có cần đích thân đến bắt người không? Đến cùng công ty trả cho chị ấy bao nhiêu tiền lương vậy? Có cần làm hết phận sự vậy không trời?
Sợ bên kia lại niệm kinh không dừng được, sau khi báo địa chỉ, Dư Thanh nhanh chóng cúp điện thoại.
Đúng vào giờ cao điểm, Trang Mộng bị kẹt nên khoan thai tới muộn.
Thật sự sợ “nước miếng **” của chị ấy, Dư Thanh chủ động khai báo, “Em chỉ chán quá muốn đi dạo một chút.”
“Ồ.” Trang Mộng mỉm cười nhìn cô, “Còn thuận tiện đi ăn một bữa lẩu?”
Không phải đâu? Dư Thanh thầm kêu hỏng bét, khi nào người phụ nữ này thần thông quảng đại như vậy?
“Nồi lẩu cay năm sao, hương vị thế nào?”
“Sao chị biết?” Dư Thanh thiếu chút nữa ngạc nhiên rớt cằm.
Trang Mộng tiếp tục cười, “Chị bấm đốt tay tính toán.”
“Cho nên, thiên hậu đại nhân, ngài quên mất ngày kia cần ghi hình tiết mục của “Ca sĩ Trung Quốc” à? Vậy nên ngài mới chọn một đêm trăng thanh gió mát chuồn ra ngoài, còn một mình chạy tới Uyên Ương lâu ăn lẩu, hào hứng không nhỏ nhỉ!” Chị nói ra mấy chữ cuối gần như nghiến răng nghiến lợi.
Dư Thanh quả thực hoài nghi chị ấy cài camera lỗ kim trên người mình.
Cuối cùng, Trang Mộng chỉ đưa cô về nhà, cũng không cho cô một đáp án chính xác, chỉ là trước khi đi, chị ấy đặc biệt căn dặn cô đăng một động thái trên cái Weibo đã mọc đầy cỏ hoang, để cọ xát một đợt độ sinh động của các fans.
Dư Thanh chậm rì rì tắm rửa xong mới nhớ ra việc đăng Weibo. Sau khi ăn lẩu, không biết có phải tác dụng tâm lý hay không, giọng nói cô hình như thực sự hơi khàn. Cô uống một cốc nước ấm, đi vòng quanh nhà hết vòng này đến vòng khác, vẫn không nghĩ ra nội dung cần đăng.
Khoảng thời gian trước thân thể cô xảy ra chút vấn đề, yên lặng vài tháng cũng không lộ diện. Ở cái thời kì “xào xào xào” này, trạng thái như vậy rất bất lợi với một nghệ sĩ, chẳng sợ cô đã có địa vị nhất định ở giới âm nhạc, khó tránh khỏi cũng……
Chẳng phải là muốn trồi lên xoát một chút cảm giác tồn tại à?
Dư Thanh ghé vào trên giường, lăn qua lộn lại trong chốc lát, rốt cuộc có linh cảm.
Dư Thanh V: Lộc cộc, lộc cộc lộc cộc.
Không đến vài phút, phía dưới Weibo đã bị các fans đau khổ chờ mấy tháng chiếm đóng, một hàng bình luận đều đang hỏi, “Nữ thần, chị bị trộm tài khoản à?”
Dư Thanh mừng rỡ lặn xuống, cô rời khỏi giao diện Weibo, ấn vào WeChat.
“!!!”
Hóa ra ban nãy cô đăng trên vòng tròn bạn bè chỉ có “Chị đại Bảy Mộng” thấy được.
Trời mới biết rõ ràng cô ấn chọn “Không cho ai xem” cơ mà?
Chẳng lẽ cô có tật giật mình à? Phạm cả vào sai lầm cấp thấp như vậy. Dư Thanh click mở một giao diện đối thoại, vừa đánh ra hai chữ, bỗng nhiên nghĩ đến mình đang rùng mình với người này, lại cắn răng lui ra ngoài.
Dư Thanh chỉ có một khuê mật là Mai Nhiễm để thổ lộ hết những lời nói thật lòng. Hai người lớn lên bên nhau từ nhỏ, tình cảm còn tốt hơn chị em ruột. Bất đắc dĩ tính cách con người này quá mềm, hiện tại bị người ta bắt nạt đến trên đầu còn…… Chỉ có cô lo lắng suông, ngẫm lại đã cảm thấy bực bội.
Thôi không nghĩ nữa! Cô túm chặt chăn, nghiêng đầu ngủ.
Tuy rằng giọng nói chưa khôi phục đến trạng thái tốt nhất, có điều tại số “Ca sĩ Trung Quốc” kì này, Dư Thanh vẫn dựa vào thực lực giành được thành tích không tồi, nhưng chỉ là không tệ mà thôi. Bởi vì vốn dĩ vị trí số một thuộc về cô, đã bị một cô gái tên Mai Mộng Nhiên cướp mất.
Về mặt sinh lý cô đã ghét cô ta, cho nên khi ghi hình tiết mục kết thúc, Mai Mộng Nhiên chủ động đáp lời với cô, cô lấy thân thể không khoẻ làm lý do để đi trước.
Vì cô, Trang Mộng nhận mấy buổi phỏng vấn và quảng cáo, cho nên hai ba ngày kế tiếp cô bận đến mức chân không chạm đất. May mắn tham gia xong buổi họp báo cuối cùng, cô sẽ có hai ngày nghỉ, tuy rằng chỉ là nằm dí ở nhà, nhưng còn hơn là mệt mỏi chạy khắp nơi mỗi ngày.
Rất nhiều người hâm mộ cuộc sống vẻ vang của đại minh tinh, họ không nghĩ tới ở nơi ánh đèn không chiếu đến, đến cùng họ trải qua cuộc sống như thế nào.
Ban đầu, tại sao cô lựa chọn bước vào cái vòng phức tạp này?
Cô muốn chứng minh bản thân, muốn đứng ở vị trí rất cao, mà đây là phương thức hiệu quả và nhanh nhất!
“Tối qua em ngủ không ngon à?” Trang Mộng nhìn hai quầng mắt thâm sì của cô, nhíu nhíu mày, xoay người nói với chuyên viên trang điểm, “Giúp em ấy che bớt đi.”
“Chị gái.” Dư Thanh ngáp, “Em đã liên tục ba ngày không ngủ một giấc hoàn chỉnh!”
Trang Mộng cũng buồn cười, “Cái nghệ sĩ nào không phải như vậy hả? Phóng mắt nhìn lại, trong giới người không cố gắng bằng em thì không “đỏ” bằng em, người nổi hơn em thì không ngủ nhiều bằng em, làm ca sĩ cấp Thiên Hậu, em ngẫu nhiên có thể chuồn ra ngoài ăn một bữa lẩu, ?!”
“Suy nghĩ của chị quá dơ bẩn!” Dư Thanh ghét bỏ liếc nhìn cô một cái, “Cái gì mà có ngủ hay không, em chính là ca sĩ Ngọc Nữ, danh hiệu này vẫn là do chị đặt ra mà!”
Trang Mộng: “……”
“Chờ lát nữa sẽ có không ít người đến buổi họp báo …… Nghe nói con trai nhỏ của Diệp Hâm ở công ty giải trí Thiên Hành sẽ đến, trước kia anh ta hiếm khi lộ diện trước mặt công chúng, nhưng mà bây giờ xem ra dường như Diệp tổng có ý định giao lại trọng trách cho anh ta……”
Tầm mắt lệch về một bên, Dư Thanh đã ngồi ngủ thiếp đi, chuyên viên trang điểm cầm son môi, vẻ mặt hoang mang đứng bên cạnh, Trang Mộng bất đắc dĩ cười.
“Nhìn thấy không? Vị kia chính là thiếu gia của Diệp thị, Diệp Khởi Hàn.”
Dư Thanh ứng phó xong phóng viên đã rất mệt, thật vất vả ngồi xuống nghỉ ngơi, Trang Mộng lại bắt đầu thì thầm bên tai cô. Cô nghe ra chị ấy định xúi giục cô đi đáp tuyến, đúng là đau hết cả lòng mề.
Cô miễn cưỡng ngước mắt nhìn sang, chỉ thấy một người đàn ông mặc tây trang màu đen được bị một nhóm phụ nữ trang điểm lộng lẫy vây quanh, thường xuyên truyền tới từng tràng cười vang. Trường hợp như vậy từ trước đến nay cô e sợ tránh còn không kịp, trừ khi đầu cô bị kẹp cổ thì cô mới chủ động dán lên.
Trang Mộng lại tận tình khuyên bảo, “Giải trí Thiên Hành gần đây thế rất mạnh, thiết lập quan hệ tốt không phải một chuyện xấu với em, huống chi vị Diệp thiếu này……”
Dư Thanh nghe tiếng chị ấy đột nhiên chặt đứt, nghi ngờ quay đầu, không ngờ tới một gương mặt tuấn tú đập vào trong mắt, người đàn ông vốn dĩ đang đứng cười đùa với một đám phụ nữ đang đứng cách xa vài bước, mặt mang ý cười nhìn cô.
Câu nói vài phút trước nảy sinh trong lòng cô cuối cùng từ trong môi bật ra, “Thật là oan gia ngõ hẹp.”
Đây chẳng phải là chủ nhân con xe Audi đêm đó bọ cánh cứng của cô đâm phải à? Nguyên lai là người cầm quyền tương lai của giải trí Thiên Hành, khó trách khí thế kiêu ngạo như vậy.
“Cô Dư.” Diệp Khởi Hàn trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Dư Thanh bàng biên ngồi xuống.
Trang Mộng ý vị thâm trường liếc nhìn Dư Thanh một cái, tự giác tránh đi.
Dư Thanh nở nụ cười khéo léo và hào phóng với anh ta.
“Không ngờ đúng là cô.” Diệp Khởi Hàn nói, “Buổi tối ngày đó……”
“A?” Dư Thanh ngơ ngác chớp mắt, dường như đang cố gắng hồi tưởng, “Diệp tiên sinh, trước đây chúng ta từng gặp nhau à
?”
Đầu tiên Diệp Khởi Hàn sửng sốt, sau đó giống như kịp phản ứng, gật đầu, cười đặt một bàn tay lên lưng ghế cô, “Chào cô, lần đầu gặp mặt, tôi là Diệp Khởi Hàn.”
Dư Thanh híp mắt nhìn thẳng vào bàn tay thon dài hướng về phía mình.
Nắm hay là không nắm?
Đây là một vấn đề.