Gameshow Vô Hạn

Chương 2: 2: Cuộc Chiến Ngai Vàng - 2




Cũng trong lúc đó, Mập tìm được một phiếu bầu cử.

Trùng hợp là, cậu ta lại gặp được người đàn ông đeo kính lúc đầu, thế là khiêm tốn hỏi thăm anh ta: "Anh cảm thấy em nên bầu cho ai?"

Người đàn ông nhướng mày, không nói gì.

Mập nghiêm túc nói: "Em cảm thấy mình không chơi game bao giờ nên có ít kinh nghiệm.



Anh nói đi, em sẽ nghe anh".

Người đàn ông đeo kính thay đổi nét mặt, cuối cùng cũng chịu mở miệng: "Chọn một kẻ yếu làm vua mới thì tốt hơn.



Trong trò chơi này, dân thường không có lý do gì để tấn công lẫn nhau, kẻ địch duy nhất là vua.



Nếu năng lực vận động của vua kém thì dân thường sẽ an toàn".

"Có lý".



Mập tỉnh ngộ.

Người đàn ông kia lại nói tiếp: "Số 2 là nữ đúng không? Chọn cô ấy đi".

"Được".



Mập đồng ý ngay, sau đó vui mừng phấn khởi đi đến điểm bỏ phiếu.

Người đàn ông đeo kính nhìn theo bóng Mập rời đi, trong mắt hiện lên nụ cười như có như không.

**

Hứa Giai đi khắp nơi tìm phiếu bầu cử, bỗng phía sau xuất hiện tiếng nói: "Tôi nghe người chơi khác nói chuyện, có người muốn đẩy cô lên làm vị vua tiếp theo".

Hứa Giai giật mình, nhanh chóng quay người bảo vệ bảng tên.

Đứng trước mặt cô hiện giờ là một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi tuổi, bề ngoài thô kệch, chưa từng nhìn thấy bao giờ.

"Dân thường?" Hứa Giai thử dò hỏi.

"Tôi là Chu Vĩnh Hạo".



Đối phương tự giới thiệu.

Xem ra người này chính là dân thường số 8 lúc nãy chưa xuất hiện.

Hứa Giai xua tay liên tục, đầu lắc như trống bỏi, "Cháu còn chưa biết chơi thế nào, không hợp làm vua đâu".

Nói thì nói thế, nhưng trong lòng cô rất rõ, trọng điểm của trò chơi này chính là làm sao để sống sót đến cuối cùng.

Mà có chế độ bầu cử vua mới tồn tại, đến lúc số người chơi may mắn chỉ còn lại ba người trở xuống, thế thì người có được nhiều phiếu bầu cử hơn chắc chắn có lợi thế.



Chỉ cần đem phiếu bầu bầu cho chính mình, hai phiếu trở lên là đã trở thành vị vua mới.

Mà trước khi trở thành vua, nếu thu hút quá nhiều thù địch của đối phương, chắc chắn nhanh chóng bị loại trừ.



Thế nên cô nhất định phải vừa vơ vét phiếu bầu, vừa kiên nhẫn chờ đợi, cho đến tận thời khắc quyết chiến cuối cùng.

Chẳng qua kế hoạch thì hay đó, nhưng từng bước của kế hoạch lại có vấn đề.



Cuối cùng thì có nên bỏ phiếu cho chính mình không? Mỗi lần bầu cử diễn ra, một dân thường có thể bỏ mấy phiếu? Những thứ này đều cần phải thử nghiệm.

Chu Vĩnh Hạo hơi ngoài ý muốn: "Cô không muốn làm vua?"

Hứa Giai kiên quyết lắc đầu.



Trước mắt còn lại năm dân thường và một vua, khoảng cách giữa thắng và thua chưa thể xác định.

Đôi mắt Chu Vĩnh Hạo lóe sáng.



Lúc nãy ông ta đứng nghe lén người khác nói chuyện, định bụng đến đây chuẩn bị xé bảng tên của số 2.



Bởi vì lúc đám người này mải cãi nhau, ông ta đã tìm được hai phiếu bầu cử, đem toàn bộ bầu cho chính mình.

Trước mắt trong trò chơi còn lại năm dân thường, nói cách khác, nếu tìm thêm được một tấm phiếu, số phiếu của ông ta sẽ lớn hơn nửa số người chơi, Chu Vĩnh Hạo sẽ trở thành vua.



Thế nên dưới điều kiện hiện có, ông ta đương nhiên không hi vọng một kẻ từ đâu rơi xuống cạnh tranh với mình.

"Chúng ta hợp tác đi".



Chu Vĩnh Hạo bỗng nói.

"Hợp tác thế nào ạ?" Hứa Giai lúc nào cũng cảnh giác, lùi bước giữ khoảng cách thích hợp.



Chu Vĩnh Hạo thẳng thắn nói, "Tôi đã tìm thấy hai phiếu, đều bầu cho chính mình, chỉ cần một phiếu nữa là thành vua.



Cô giúp tôi, tôi sẽ bắt cô cuối cùng".

Hứa Giai lập tức hiểu ý.



Nói cách khác, có bao nhiêu phiếu bầu thì sẽ được bầu bấy nhiêu phiếu.




Có thể bầu cho người khác, cũng có thể bầu cho chính mình.

Cô ra dấu ok, vui sướng quyết định, "Vậy chú lên làm vua đi.



Cháu tiếp tục đi tìm phiếu, tìm được sẽ đến điểm bỏ phiếu".

"Được".



Hợp tác với một đồng bọn nghe lời đến vậy, Chu Vĩnh Hạo rất hài lòng.



Thương lượng xong xuôi, Hứa Giai chậm rãi lùi bước, tiếp tục đi tìm phiếu bầu, dường như đang làm theo đúng kế hoạch.



Nhưng trên thực tế, trong túi Hứa Giai vốn có một tờ phiếu bầu cử, cô giả vờ như không có chuyện này, giả bộ tiếp tục tìm kiếm.

Chu Vĩnh Hạo âm thầm đắc ý, ông ta cẩn thận tính toán, cuối cùng khi đấu 1 vs 1, đối thủ càng yếu, phần thắng của ông ta càng cao.

Theo quan sát của ông ta, dân thường số 2 chính là cô gái duy nhất còn lại.



Cho nên hợp tác với cô, để cô lại cuối cùng mới thích hợp nhất.

"Kẹt...."

Hứa Giai mở tủ kiểm tra, một tờ phiếu bầu rơi xuống.

Hứa Giai: "...."

Ông trời trên cao ơi, cô đúng là không thật lòng muốn tìm, chỉ muốn tùy tiện lừa gạt cho qua thôi, ai ngờ tờ phiếu này cứ thế rơi xuống trước mặt cô.

Chu Vĩnh Hạo trông thấy, lập tức vui mừng: "Nhanh đi bỏ phiếu!".

Hứa Giai vừa âm thầm đề phòng người khác đánh lén, vừa nhặt phiếu bầu lên, dịu dàng ngoan ngoãn gật đầu, "Cháu đi liền".

Chu Vĩnh Hạo nhiệt tình chỉ chỗ: "Điểm bỏ phiếu ở hướng kia, rẽ một cái là đến".

Ông ta nghĩ nghĩ, không yên tâm, lại sửa lời: "Được rồi, để tôi dẫn cô đi".

Hứa Giai gật đầu, trong lòng vẫn đang nghĩ có nên bầu cho Chu Vĩnh Hạo hay không? Phiếu bầu cử hiếm có, muốn chắc chắn mình thắng thì nên để đến cuối cùng.

Nhưng Chu Vĩnh Hạo lại muốn cùng cô đi đến nơi bỏ phiếu, không bỏ cho ông ta thì ông ta sẽ trở mặt.



Nghĩ kỹ lại, có một vị vua hợp tác cùng mình cũng không tồi.

Đang còn cân nhắc, Hứa Giai ngẩng đầu bỗng thấy một bóng dáng quần đen áo đen khôi ngô tuấn tú.

Hứa Giai: "!!!"


Vị vua hiện tại! Tên vua tàn ác không nể tình gì xé bảng tên người khác!

Cô vội quay đầu chạy, vừa chạy vừa hét lên: "Giữ lấy anh ta, cháu đi bỏ phiếu cho chú!"

Mí mắt Chu Vĩnh Hạo giật giật.



Nếu người đến là dân thường chắc chắn số 2 sẽ không tỏ ra như gặp phải quỷ đến vậy, cũng không vội nhanh chân chạy trốn.



Mặc dù ông chưa từng gặp qua, nhưng chắc chắn người trước mặt là vua.

Hơn nữa, trước khi số 2 kia chạy mất còn bán đứng đồng đội, nói gì mà đi bỏ phiếu cho mình.



Chẳng phải chính là cái bẫy nói với đối phương rằng, mình chỉ cần một phiếu nữa là thành vua sao?

Quả nhiên, đối phương nheo mắt, nhướng mày, ra vẻ hiểu chuyện: "Hai phiếu rồi?"



Chu Vĩnh Hạo không nói lời nào, trong lòng nhanh chóng tính toán thực lực hai bên.



Đối phương vừa nhìn cũng biết là một người quanh năm vận động, còn ông là dân đi làm, không được rèn luyện nhiều, chắc chắn chạy không thoát.



Cho nên ông chỉ có cách kéo dài.

"Vừa đẹp, xé ông rồi đuổi theo cô gái kia".



Áo đen khởi động tay chân, nhanh chóng tiến lên, ôm lấy Chu Vĩnh Hạo, giơ tay túm lấy bảng tên.

Chu Vĩnh Hạo liều chết chống cự, cố gắng đẩy đối phương ra.



Đáng tiếc, đối phương quá mạnh, ông không thể đẩy anh ta ra nổi.

Ông cắn chặt răng, hi vọng số 2 nhanh tay một chút.



Chỉ cần trở thành vua, ông sẽ vô địch, đến lúc đó có thể tấn công, không cần phòng thủ nữa.

Bên tai vang lên âm thanh cười nhạo.

"Tôi không giống mấy con gà các người đâu, tôi là người chơi chính thức.



Nếu đối thủ khó đối phó thì tôi mới dùng mưu kế, nhưng mấy người như các người, tôi chỉ cần xé hết là xong".


Hứa Giai nhanh chóng chạy hết tốc lực, cuối cùng cũng thấy phía trước có hai điểm bỏ phiếu một trái một phải.



Cô vừa định đi vào thì nghe thấy loa thông báo: "Dân thường số 6 OUT! Dân thường số 6 OUT!".

Chậm mất một bước.

Trái tim Hứa Giai lạnh một nửa.



Cô đã nhìn thấy bảng tên phía sau Chu Vĩnh Hạo, là dân thường số 6.

Thông báo có người bị loại phát vài lần xong lại nói tiếp: "Hai phiếu bầu cho số 6 hết hiệu lực, hai phiếu bầu cho số 6 hết hiệu lực!".

"Quả nhiên Chu Vĩnh Hạo nói thật, ông ta tự bầu cho mình hai tấm".



Hứa Giai thở dài, rời khỏi nơi bỏ phiếu, số 6 đã bị loại, không cần phải lãng phí phiếu nữa.

**

Mập tìm rất lâu lại thấy thêm một tấm phiếu.



Cậu ta tự hoan hô cho chính mính, lập tức muốn chạy đến điểm bỏ phiếu.


Người đàn ông đeo kính lại xuất hiện, ngăn cậu ta lại, "Chờ chút, chúng ta nói chuyện đã".

Mập gãi đầu: "Sao thế? Không phải anh bảo bỏ cho số 2 à?"

"Có thay đổi".



Bỏ lại một câu như thế, người đàn ông đeo kính liền đi trước dẫn đường.

Mập không hiểu ra sao, nhưng vẫn đuổi theo.



Ở một góc khuất khác, Hứa Giai và một người đàn ông cao gầy đang chờ đợi.

Người đàn ông đeo kính nói trước: "Những người còn sống đang ở đây, giới thiệu qua một chút, tôi là Nhạc Lâm, số 4".

"Hứa Giai, số 2".



Hứa Giai là người thứ hai báo tên.

"Tôn Kỳ Thụy, số 1." Người đàn ông cao gầy theo sát.

"Gọi em là Mập là được, số 3".



Mập ngây ngô cười.

Nhạc Lâm mím chặt môi, trịnh trọng tuyên bố: "Tôi nghĩ mọi người đã nhận ra vấn đề bây giờ, tình huống trước mắt không ổn".

Mập ngạc nhiên: "Số 2 đã có một phiếu, bỏ thêm phiếu nữa thì đổi vua rồi mà?"

Hứa Giai hỏi lại: "Làm vua thì sao? Áo đen kia cao lớn lại khỏe mạnh như thế, tôi có thể xé bảng tên anh ta à?"

Mập há to miệng, rõ ràng chưa từng nghĩ đến chuyện này.



Dù sao hệ thống cũng bảo, vua vô địch.



Nhưng suy nghĩ kỹ thì mới thấy, vô địch có nghĩa là không chết, nhưng không nói đến chuyện chênh lệch sức mạnh, có khả năng loại bỏ những mục tiêu khác.

"Nếu số lượng dân thường tiếp tục giảm thì không cần tìm phiếu bầu nữa, nhận thua luôn đi".



Lời miêu tả của Hứa Giai khiến những người còn sống sợ hãi.

"Để tôi làm vua đi".

"Tôi chưa chắc đã thua, để tôi làm vua".



Nhạc Lâm và Tôn Kỳ Thụy gần như đồng thời mở miệng.

Sau khi phát hiện đối phương có dã tâm, hai người cùng liếc nhìn nhau.



Nhạc Lâm yếu thế hơn, dời ánh mắt đi trước.



Giờ phút này mà nội chiến thì chẳng khác gì dâng thắng lợi cho vua, hắn không ngốc.

Thế thì phải làm sao? Chọn ai làm vua bây giờ? Hứa Giai nhanh chóng phân tích ưu nhược điểm của các phương án lựa chọn.

Để bầu không khí bớt căng thẳng, Nhạc Lâm đề nghị: "Mọi người đều nói xem, trong tay mình đang có mấy phiếu bầu, đã bầu cho ai?"

Mập thẳng thắn nói: "Em tìm được hai phiếu, phiếu đầu bầu cho số 2, phiếu sau thì mới thấy, chưa kịp bầu."

Tôn Kỳ Thụy nói, "Tôi tìm được 1, bầu cho chính mình."

Hứa Giai trợn mắt nói dối: "Tìm được một tấm, bầu cho số 6".

Dù sao số 6 cũng bị loại rồi, không ai biết hai phiếu kia đều do số 6 tự bầu, cho nên cô nói dối cũng không có gánh nặng tâm lý.

Nhạc Lâm tiếc than: "Trùng hợp quá, tôi cũng tìm được một tấm, bầu cho số 6, tiếc là anh ta đã bị loại rồi".

Động tác của Hứa Giai hơi dừng lại, sau đó như không có việc gì phụ họa cho hắn: "Thật tiếc quá".

Nhưng trong lòng cô biết rõ, lời này của Nhạc Lâm không khác gì thừa nhận – anh ta đã tìm được phiếu bầu cử, nhưng chưa bỏ phiếu..