Gameshow Vô Hạn

Chương 13: 13: Tập Đặc Biệt Siêu Năng Lực 1




Ăn hết xiên nướng, đồ uống cũng uống sạch, anh trai shipper mỗi ngày thu nhập mấy trăm nghìn tệ cuối cùng cũng tỏ vẻ, thời gian không còn sớm, anh phải trở về, có chuyện gì sẽ liên lạc lại sau.

Hứa Giai tiễn người đến cửa nhà, nghiêm túc bảo: "Chắc là không cần liên lạc đâu.



Tớ biết quy tắc cơ bản rồi, những thứ khác có thể tự xử lý".

Tề Viễn đen mặt, tức giận nói: "Ăn xong thì không nhận nợ nữa hả?"

Hứa Giai lời lẽ chính đáng tỏ vẻ: "Làm phiền cậu nhiều cũng không hay".

Lại nói, trò chơi phải tự mình chơi, dựa vào chính mình.



Đây không phải thi cử trong trường, trước khi thi có thể xác định trọng tâm, ôn tủ vài đề.



Trò chơi cụ thể chơi thế nào chỉ có thể đi vào rồi mới biết được, người bên ngoài không giúp được gì.

Tề Viễn nghẹn, không nói nên lời, đen mặt đi mất.

Tiễn Tề Viễn rời đi xong, Hứa Giai quay trở về phòng.

Ngủ một giấc dậy sắc trời đã tối.



Cô quyết định nghỉ ngơi nốt ngày, hôm sau mới tiếp tục rèn luyện thân thể theo kế hoạch.

Thời gian yên bình nhanh chóng trôi qua.



Chớp mắt một cái, trò chơi cương thi đã là chuyện của năm ngày trước.

Hôm đó, Hứa Giai vừa mới kết thúc tập chạy bộ trên máy chạy ở phòng tập xong, đồng hồ vang lên âm thanh tít tít tít, nhắc nhở người chơi xem thông báo.

[Thông báo: Trò chơi tiếp theo sẽ bắt đầu vào lúc năm giờ chiều hai ngày tới, người chơi vui lòng chuẩn bị sẵn sàng]

Hứa Giai mừng rỡ.



Cơ hội kiếm tiền cuối cùng cũng tới rồi?! Cô gần như là đếm từng giây từng phút vượt qua hai ngày này.

Ngày vào trò chơi, Hứa Giai mang theo trạng thái tốt nhất, gấp không thể chờ đợi chào đón trò chơi đến.

Năm giờ chiều, Hứa Giai thấy hoa mắt một cái, cảnh vật xung quanh liền thay đổi.



Điều này chứng minh rằng cô đã vào trong trò chơi.

Hứa Giai nhìn quanh bốn phía, phát hiện đây hình như là một phòng triển lãm.



Diện tích nơi này rất lớn, cô không thể nhìn thấy được điểm cuối của nó, địa hình cũng rất phức tạp, nhiều nơi có lẩn trốn.

Trên vách tường lại hiện ra những chữ cái to màu vàng kim, thông báo quy tắc trò chơi.

"Hoan nghênh bạn đến với Gameshow vô hạn"."

"Trò chơi vòng này có tên "Tập Đặc Biệt: Siêu Năng Lực".



Tổng cộng có tám người chơi, mỗi người chơi có một siêu năng lực riêng biệt.





Bạn là người chơi số 2".

"Siêu năng lực của bạn là Phản xạ.



Nếu như có người xé bảng tên của bạn, người kia sẽ bị loại bỏ.



Số lần sử dụng: một lần".

"Hãy sử dụng siêu năng lực của mình đúng lúc, cẩn thận tránh khỏi công kích của những người chơi khác.



Nếu bạn là người cuối cùng còn sống sót, thì bạn là người chiến thắng".

"Mười phút sau trò chơi chính thức bắt đầu, mời người chơi chuẩn bị sẵn sàng".

Tiếp theo là phần thưởng chiến thắng.

[Giành được thắng lợi trong trò chơi này, bạn sẽ nhận được phần thưởng trị giá 500.000 tệ]



[Thông qua kiểm tra đối chiếu, bạn là người chơi lv.1.



Tất cả tiền thưởng trong trò chơi này của bạn sẽ được tặng thêm 5%.



(Tức là nếu bạn nhận được phần thưởng chiến thắng là 500.000 tệ, số tiền thực tế bạn nhận được là 525.000 tệ)].

500.000 tệ!

Ngọn lửa nhiệt huyết trong lòng Hứa Giai cháy bừng bừng.



Nếu có thể giành chiến thắng trong trò chơi lần này thì cô đã đủ tiền mua một căn nhà rồi.

Đúng lúc cô còn đang xem quy tắc trò chơi, trên vách tường lại bắt đầu hiện lên những hàng chữ màu đỏ máu.

"Chú ý: Trong trò chơi lần này, bạn là người chơi lv1 duy nhất.



Những người chơi khác đều có cấp độ là lv2 và lv3, kinh nghiệm tham gia phong phú".

Hứa Giai: "...."

Cho nên cô chính là một con cừu non chạy nhầm vào đàn sói hả? Khó trách cô có siêu năng lực tốt như vậy.

Dòng chữ màu đỏ tiếp tục hiện lên.


"Để giữ tính công bằng cho trò chơi, hệ thống tặng bạn hai tấm thẻ gợi ý miễn phí".



Dòng chữ này mới hiện ra, một giây sau trước mặt Hứa Giai đã xuất hiện bảy tấm thẻ hơi mờ.

Dòng chữ đỏ lớn kia tiếp tục thông báo: "Thông tin trên thẻ là siêu năng lực của những người chơi khác, bạn có thể chọn hai tấm bất kỳ từ bảy tấm thẻ trên".

Hứa Giai vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.

Dưới góc độ của cô thì người chơi lv2 và lv3 có kinh nghiệm hơn cô thật, nhưng chỉ số IQ của họ cũng chỉ sàn sàn nhau.





Cho nên nếu nhìn theo một cách nhìn tổng quát hơn, thì khả năng chiến thắng của những người chơi đều không thua nhau là mấy.



Hệ thống cho cô gợi ý, sao cô có thể không cần!

Hứa Giai không khách khí, thành thực nhận gợi ý, nhanh chóng chọn ra hai tấm thẻ.

[Người chơi số 3: Siêu năng lực: Bàn tay tử thần.



Người chơi số 3 có được một trang bị rất giá trị - một chiếc Găng tay tử thần.



Sau khi đeo găng tay này, người chơi số 3 không cần xé bảng tên, chỉ cần chạm vào bảng tên người chơi khác, người chơi đó sẽ bị loại.



Số lần sử dụng: 3]

[Người chơi số 4: Siêu năng lực: Bất tử.



Người chơi số 4 chính là một con rối được triệu hồi bởi kỹ năng tổ truyền của gấu Teddy.



Bảng tên của số 4 có thể bị xé nhưng người chơi này có thể sống lại, trừ khi bảng tên của gấu Teddy bị xé bỏ]

Người chơi số 4 là một con rối, bảng tên bị xé thế nào cũng có thể sống lại vô số lần...

Gấu bông cũng có bảng tên...

Hứa Giai lau mồ hôi, cảm thấy trò chơi này thật kích thích.



Nếu không có thẻ thông tin thì cô gặp phải số 4 xong sẽ luống cuống thôi rồi.

"Mấy siêu năng lực này thật kỳ lạ.



Kiểu nào cũng có".

Cô thở dài, cảm nhận sâu sắc được rằng độ khó trò chơi lần này khá cao.


Người chơi khác có giỏi đến cỡ nào tạm thời không nhắc đến, chỉ cần đoán được siêu năng lực của họ thôi đã không dễ rồi.



Theo kế hoạch của Hứa Giai, cô dự định tránh giao tranh với tất cả những người chơi khác.

"Trò chơi sắp bắt đầu, chúc bạn may mắn."

Không bao lâu sau, quầng sáng trắng bao phủ Hứa Giai tự động biến mất.

Từ khi biết được siêu năng lực của mình, Hứa Giai đã nghĩ đến phương pháp giành thắng lợi – tìm một hai người chơi hợp tác, náu mình trong đội ngũ, cho đến khi chỉ còn lại một hai người.



Sau này khi nhóm người chơi còn lại tấn công lẫn nhau, chỉ còn lại một người chơi cuối cùng, cô để cho người đó xé bảng tên, như thế cô hoàn toàn có thể giành chiến thắng.

Cho nên đối với cô mà nói, khó khăn chính là làm thế nào để sống đến cuối cùng.

"Phải lập một kế hoạch ổn ổn chút".





Hứa Giai vừa nghĩ, vừa đi lại làm quen địa hình.

Lúc này bỗng có một bàn tay từ sau núi giả đánh lén đến.



Tay phải người đó che miệng Hứa Giai, không để cô hét lên, tay trái kéo cô lại gần.

Hứa Giai: "!!!"

Chưa bắt đầu được ba phút đã có người ra tay rồi sao? Cô không muốn dùng siêu năng lực sớm như vậy đâu!

Tay trái người tới mới chạm vào bảng tên, giọng nói quen thuộc bỗng vang lên, còn mang theo chút do dự: "...!Giai Giai?"

Hứa Giai mặt không cảm xúc, nghĩ thầm, sao lại là tên này vậy?

Tề Viễn phiền muộn vô cùng, buông tay: "Vòng này chắc chắn là trò chơi cao cấp, sao một lv1 như cậu lại xuất hiện ở đây?"

"Đồng hồ có thông báo nên tớ đến chứ sao".



Hứa Giai cảm thấy mình oan quá đi.

"Trò chơi cấp cao nguy hiểm khắp nơi, cậu rất dễ bị loại đó, có biết không?" Tề Viễn ân cần dạy bảo.

Hứa Giai lườm anh, trong lòng tự nhủ, cũng không biết là ai suýt bị loại đâu, dù sao cũng không phải cô.

Tề Viễn thở dài, không thể nói gì hơn: "Trò chơi này chỉ có một người thắng, tớ giúp cậu".

"Chúng ta không phải đồng đội".



Hứa Giai nhắc nhở, "Tiền thưởng nhiều như thế cậu không muốn sao?"

Tề Viễn bĩu môi: "Muốn chứ, nhưng tớ không xé bảng tên của cậu được".

Anh biết rõ, mình không thể ra tay với cô.


"Để cho người khác hưởng lợi, chi bằng nhường cho cậu".



Tề Viễn hạ quyết tâm, "Trao đổi siêu năng lực đi".

Hứa Giai sững sờ nhìn Tề Viễn chằm chằm, không nói được câu nào.

Tề Viễn nói trước: "Siêu năng lực của tớ là Người điều khiển thời gian.



Sau khi sử dụng thì tất cả mọi người sẽ đứng im mười giây, tớ muốn làm gì cũng được".

"Nếu như đến cuối còn lại ba người chơi, khoảng cách cũng gần, tớ có thể xé bảng tên tất cả".

"Nhưng năng lực này chỉ có thể sử dụng một lần."

Đầu óc Hứa Giai vẫn đang choáng váng, nhanh chóng suy đoán.



Cậu ấy đang nghiêm túc hả? Hay là đem siêu năng lực giả ra lừa cô? Tại sao phải nhường chiến thắng cho cô? Giả vờ không quen nhau, biến đối phương thành đối thủ, thắng thua dựa vào chính mình không tốt sao?

Nhưng cô nghĩ đến tập cương thi lần trước, người nào đó chủ động nói hết manh mối cho cô, Hứa Giai mơ hồ cảm thấy, Tề Viễn đang nói thật.

Cho nên cô cũng thẳng thắn, "Siêu năng lực của tớ là..."

Ai ngờ Tề Viễn nhìn thoáng qua một cái, sắc mặt lập tức thay đổi.



Anh nhỏ giọng, vừa nhanh vừa vội dặn dò: "Tớ đi trước đã, chớ nói với người khác cậu quen tớ".


Nói xong anh xoay người, chạy đi không hề do dự.

Hứa Giai: "..."

Nói là giúp cô giành chiến thắng mà? Hứa hẹn xong thì chạy luôn hả? Còn miếng lương tâm nào không?

Mệt cho cô còn cảm động một hồi, đúng là lãng phí tình cảm mà.



Tiếng bước chân vội vã vang lên.

Rất nhanh sau đó, hai người đàn ông trung niên xuất hiện trước mặt Hứa Giai.



Một người có gương mặt vuông, dáng người cao ráo, nhưng sắc mặt rất khó coi: "Người mới nãy nói chuyện với cô là ai?"

Hứa Giai không hiểu có chuyện gì.



Cô nghĩ nghĩ, trả lời: "Người chơi số 1, đột nhiên bắt tôi lại, hỏi tôi có siêu năng lực gì.



Nhưng anh ta thấy mọi người đi tới nên chạy mất rồi".

Hai người đàn ông trung niên trao đổi ánh mắt cho nhau.



Người mặt vuông mặt đen như đáy nồi, trong lòng tự hiểu điềm xấu đã thành sự thật.

"Đi thôi, tập hợp những người khác lại".



Người mặt vuông hít một hơi thật sâu, đưa ra quyết định.



Người còn lại gật đầu, vẻ mặt nghiêm nghị.

Hứa Giai còn đang đánh giá tình huống hiện tại, không hiểu ra sao.

"Đuổi theo".



Người mặt vuông kia liếc nhìn người mới này một cái, ra lệnh.

Dù sao cô cũng định tìm người hợp tác nên Hứa Giai không nói gì, ngoan ngoãn đi cùng.



Chẳng qua đi chưa được bao xa cô đã phát hiện chuyện lạ.

Bảng tên của người mặt vuông kia viết dòng chữ "Người chơi số 3".



Dựa theo thông tin cô có được từ thẻ gợi ý, siêu năng lực của anh ta là Bàn tay tử thần.



Thế nhưng trên tay người chơi này không có gì cả, có lẽ đã giấu đồ ở trong túi.

Một người khác là người chơi số 5, chỉ từ bên ngoài cô không thể phát hiện ra siêu năng lực của anh ta.



Nhưng mà bầu không khí xung quanh anh ta và người chơi số 3 hơi kỳ dị.

Ban đầu là hai người chơi này đi về phía cô nên Hứa Giai vô thức cho rằng hai người họ quen nhau, giống Tiểu Doãn và Tiểu Dương lần trước.



Nhưng thực tế thì lúc đi cùng nhau, giữa hai người họ luôn có khoảng cách không nhỏ, dường như cũng đang đề phòng đối phương.

Nếu bắt buộc phải dùng từ ngữ hình dung mối quan hệ của hai người họ thì chính là "Coi nhau là địch, nhưng vì một số nguyên nhân nên tạm thời hợp tác".

Hứa Giai nghĩ thầm, không hổ là trò chơi cấp cao.



Mặt ngoài thì sóng yên biển lặng nhưng bên trong sóng ngầm mãnh liệt, đã ngầm đấu trí qua lại vài lần.



Không biết trước tình huống giữa hai người họ nên cô cũng không hiểu được hai kẻ này đang có ý đồ gì..