Gamer Xưng Bá Dị Giới

Chương 284: Bất Diệt Tháp




Bất Diệt Tháp (tổn hại) - Thánh Cấp thượng phẩm ******

Phạm Thiên nhìn thấy một dòng thông tin hiện lên trên quang điểm thì âm thầm nhíu mày. Bất Diệt Tháp tại sao lại không có chỉ số? Chẳng lẽ nó không phải là trang bị hay sao?

Phạm Thiên cảm thấy vô cùng kỳ quái nhưng bây giờ không phải là lúc suy nghĩ tới chuyện này.

Hắn thấy Bất Diệt Tháp hóa thành nhỏ như hạt cát bị gió cuốn đi thì không chút nào chậm trễ đem nó bắt lại.

Nếu là người khác muốn phát hiện ra Bất Diệt Tháp có lẽ vô cùng khó khăn vì nó có thể ngăn cản thần thức dò xét nhưng Phạm Thiên lại khác.

Bất Diệt Thập lại thần kỳ cũng không thể tránh thoát được Phá Vọng Chi Nhãn dò xét.

Phạm Thiên vừa đưa tay bắt lấy Bất Diệt Tháp thì bên trong Tống Nam cũng đã nhận ra. Dù không thể nhìn thấy tình hình bên ngoài nhưng hắn đã nhận được cảnh báo từ Bất Diệt Tháp truyền tới.

Có kẻ đang dùng hồn lực để cưỡng ép xóa đi tinh thần ấn ký của hắn!!

Bất Diệt Tháp thân là thượng cổ thần khí thì đương nhiên là không thể bị luyện hóa đơn giản như vậy… nhưng đó chỉ là trước đây mà thôi.

Khí linh của Bất Diệt Tháp đã dùng hết phần lực lượng còn lại của mình để xé rách không gian đem Bất Diệt Tháp tới nơi này sau đó hoàn toàn tan biến rồi.

Với chút hồn lực nhỏ bé của Tống Nam thì chỉ mới vài năm làm sao đủ sức dựng dục ra tân khí linh cho Bất Diệt Tháp?

Thực tế vẫn còn một cách khác để khởi động hộ tháp đại trận ngăn cản ngoại địch nhưng điều kiện để khởi động nó chính là phải có Bất Diệt Chi Huyết mới được.

Tống Nam chỉ mới đạt được đế tháp giờ còn đang đặt trong tầng một chưa kịp dung hợp với Bất Diệt Tháp. Tầng một của Bất Diệt Kinh hắn còn chưa được học thì lấy đâu ra Bất Diệt Chi Huyết?

Cơ năng bảo vệ của chính Bất Diệt Tháp để đề phòng nó rơi vào tay kẻ khác nay đã làm hại chính vị tân chủ nhân của nó rồi.

Tống Nam chỉ là một tên nho nhỏ tứ tinh Đại Võ Sư thì làm sao đủ sức chống lại hồn lực của Phạm Thiên thân là nhất tinh Võ Vương?

Chỉ trong nháy mắt tinh thần ấn ký mà Tống Nam mất bao nhiêu năm mới có thể đánh lên giờ đã bị Phạm Thiên cưỡng ép xóa đi rồi.

- Phụt!!

Tinh thần ấn ký bị diệt trừ khiến Tống Nam bị tổn thương linh hồn nặng nề mà phun ra một ngụm tiên huyết, khí tức bắt đầu giảm sút rất nhanh.

Chưa dừng ở đó, mất đi tinh thần ấn ký thì Bất Diệt Tháp bắt đầu tiến hành bài xích "kẻ lạ mặt" từ bên trong nó ra ngoài.

Tống Nam ngay lập tức bị ném ra khỏi Bất Diệt Tháp và ngã xuống mặt đất. Lúc này trông hắn toàn thân khí tức suy yếu khuôn mặt tái nhợt cùng với trên miệng tiên huyết trông vô cùng thảm.

- Ngươi…

Tống Nam tay chống lên mặt đất cố gắng gượng dậy thì liền nhìn thấy Phạm Thiên một tay cầm lấy Bất Diệt Tháp chỉ cao hơn 10 phân mỉm cười nhìn hắn.

Tống Nam lập tức bị lửa giận công tâm tiếp tục phun ra một ngụm máu nữa nhưng hai mắt lại tràn ngập tơ máu đỏ bừng nhìn Phạm Thiên không rời.

- Trông ngươi có vẻ như là rất tức giận nhỉ…

Phạm Thiên cầm trên tay tòa Bất Diệt Tháp đã bị đánh lên tinh thần ấn ký của mình nhìn Tống Nam cười nhạt.

Tống Nam cố gắng cắn chặt răng để tránh bản thân tiếp tục thổ huyết nhưng nhìn vẻ mặt vô cùng dữ tợn của hắn thì Phạm Thiên thấy được hắn đang cực kỳ phẫn uất.

- Nguyên bản ta chỉ định tới diệt trừ đi một mối họa ngầm mà thôi không ngờ lại đạt được bảo vật như vậy. Để cảm ơn thì ta nhất định sẽ cho ngươi một cái chết êm ái nhất có thể…

Phạm Thiên nói ra từng câu khiến cho Tống Nam như muốn cắn nát hàm răng của mình. Hắn cố nén đau đớn nhìn Phạm Thiên phun ra từng chữ:

- Ngươi… sẽ không được chết tử tế đâu…

Phạm Thiên cười nhạt đáp:

- Vậy sao? Nếu như vậy thì ta sẽ cố gắng để không phải chết là được.

Tống Nam nộ hống một tay vỗ mạnh xuống đất khiến cho những phiến đá hoa cương dưới chân vỡ tan. Toàn thân hắn dựa theo phản lực lao về phía Phạm Thiên bắt đầu vận lên toàn bộ nội kình công tới.

- Chết đi!!

Phạm Thiên cười nhạt, một tên tứ tinh Đại Võ Sư mà thôi, cho dù là hồi quang phản chiếu thì nội kình cũng có giới hạn.

Phạm Thiên một tay cầm Bất Diệt Tháp tay kia cầm Vong Trần Táng Vân khẽ mở nhẹ nhàng phe phẩy trước ngực thầm nói:

- Thiên Ma… Cuồng Viêm Vũ.

Từng đạo hỏa diễm khí kình từ trên người Phạm Thiên bộc phát ra và vây lấy Tống Nam.

- A!!!

Từng tiếng thét gào dần tan biến sau khi thân thể của Tống Nam bị thiêu thành than cốc. Phạm Thiên thiết phiến khẽ vung một đạo kình khí quét qua đánh tay thân thể của Tống Nam thành vô số mảnh và bị thanh phong cuốn đi.

Phạm Thiên tự tay đánh chết một kẻ mang nhân vật chính số mệnh thì cũng chỉ nhẹ nhàng cảm thán. Mặc dù là khí vận chi tử nhưng đứng trước lực lượng mạnh mẽ hơn quả thực là vô cùng mong manh.

Đừng nhìn Phạm Thiên lúc này phong quang vô hạn nhưng nếu như có một tên Võ Tông cường giả đánh chủ ý tới hắn thì hắn sẽ gặp phải vô vàn hiểm nguy.

Cái mạng này của hắn chỉ có một cái, sau này hành sự nhất định phải cẩn thận hơn nữa mới được. Cẩn tắc vô ưu!

……

Phạm Thiên sát nhân đoạt bảo thì cũng không gây ra bất cứ một gợn sóng nào tại Hoàng Tinh Thành. Tống Nam nói thế nào cũng chỉ là một tiểu nhân vật, hắn còn chưa kịp lớn lên thì đã bị Phạm Thiên bóp chết rồi nên chẳng có ai để tâm tới.

Phạm Thiên thu hoạch được Bất Diệt Tháp thì trong lòng vui vẻ trở về khách điếm, hắn lúc này đã có thể thoáng quan sát bên trong tòa bảo tháp và phát hiện ra phần đế tháp được Tống Nam mua về đã được đặt bên trong.

Ngoài ra Phạm Thiên còn phát hiện một chiếc túi trữ vật chứa tới gần 7600 viên linh thạch thượng phẩm thì ngạc nhiên. Thì ra môn Hàn Phong Quyết xuất hiện tại phòng đấu giá lúc chiều chính là xuất từ tay Tống Nam.

Hắn thoáng nhìn qua đống quyển trục công pháp cùng thư tịch tại tầng một của Bất Diệt Tháp thì thoáng hiểu được. Có nhiều công pháp như vậy đem bán đi một quyển lấy chút linh thạch tiêu xài cũng là bình thường.

Phạm Thiên thấy được đống công pháp này bên trong thậm chí có cả Thiên Cấp công pháp thì mừng rỡ. Hắn có thể không cần tới nhưng còn chúng nữ thì lại cần. Và sau này hắn còn có thể đem làm thứ để dụ dỗ nhân tài gia nhập vào Tiêu Dao Phái của mình.

Phạm Thiên cũng đã biết được tình hình của Bất Diệt Kinh, hắn cũng có dự định giống như Tống Nam là sẽ tìm một nơi an tĩnh để tiến hành dung hợp Bất Diệt Tháp để tránh đi tầm mắt của kẻ khác.

Trong lòng hắn đã dự định sẵn một địa điểm rồi, tiến hành dung hợp chữa trị Bất Diệt Tháp ở đó tuyệt đối là an toàn nhất.

Phạm Thiên dự định trước hết mình sẽ nghỉ ngơi một đêm sau đó ngày mai sẽ đi tìm Hứa Bình nói chuyện và thử mời hắn gia nhập Tiêu Dao Phái sau đó mới lên đường.

Ban đêm Phạm Thiên chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa ở bên ngoài. Hắn thầm nhíu mày không biết giờ này còn có ai tới làm phiền mình?

- Vào đi.

Phạm Thiên vừa mới nói xong thì liền có tiếng cửa gỗ được mở ra sau đó thì liền đóng lại. Hắn ngồi trên giường nhìn ra phía ngoài thì bất ngờ thấy được một người mà hắn không ngờ tới.

Hồ Hi Văn!

Lúc này nàng mặc một bộ hồng sắc váy dài bên ngoài khoác một lớp tơ lụa mỏng cùng phần váy ôm sát thân thể của nàng.

Hồ Hi Văn toàn thân từ trên xuống dưới đều rất cân đối, mỗi một vị trí trên người nàng thừa một cân thì mập mà thiếu một cân thì gầy khiến cho người khác nhìn vào không nhịn được mà phải thầm khen hảo một cái hoàn mỹ nữ tử.

Lúc này Hồ Hi Văn không còn mang vẻ tinh quái nữa mà thay vào đó là một vẻ điềm đạm đáng yêu nhưng lại không hề giống Bạch Nhã Tịnh thanh nhã thoát phàm ngược lại có thêm đôi phần mị ý vô cùng câu dẫn nhân tâm.

Phạm Thiên không chút khách khí đem toàn thân Hồ Hi Văn đều nhìn một lượt rồi nói:

- Đã muộn như vậy Hồ tiểu thư tới đây không biết có gì chỉ giáo?

Thấy Phạm Thiên không chút nể mặt thì Hồ Hi Văn khẽ biến sắc sau đó thì lại chuyển thành vẻ điềm đạm đáng yêu nói:

- Công tử gọi thiếp thân Văn nhi là được rồi. Sư phụ ta vẫn gọi như vậy.

Phạm Thiên nghe Hồ Hi Văn nói giọng ngọt ngào không chút nào che giấu ý mê hoặc thì hơi ngạc nhiên.

Hồ Hi Văn thấy Phạm Thiên vẫn không phản ứng thì thầm cắn răng rồi nhẹ nhàng lắc lư đôi kiều đồn đi tới gần.

- Phạm công tử, ngày hôm qua Văn nhi có nhiều chỗ không phải nên hôm nay mới tới đây để bồi tội với ngươi… mong được công tử tha thứ…

Hồ Hi Văn lập tức dính lấy Phạm Thiên và hai tay bắt đầu đưa vào trong áo của hắn. Mặc dù thủ pháp vô cùng vụng về nhưng hành động lại to gan lớn mật khiến Phạm Thiên khẽ nổi tà hỏa.

Hắn cũng không phải Liễu Hạ Huệ, một tên mỹ nhân tự mình dâng lên tới miệng thì mặc kệ ba năm bảy, cứ làm tới trước rồi tính!

- ------☆☆☆☆-------