Hôm nay là ngày cuối cùng.
Ngụy Tử Hư nằm trên giường, hai mắt đăm đăm nhìn trần nhà.
Sau khi chào tạm biệt Bành Dân Tắc, hắn đi rửa mặt rồi lên giường, không có một chút buồn ngủ, duy trì tư thế nằm thẳng cứng ngắc, đầu óc tỉnh táo, trong lòng tràn ngập cảm giác hồi hộp xen lẫn chút hưng phấn kỳ dị.
Mãi đến tận hừng đông, khi tia sáng đầu tiên rọi vào căn phòng u tối, giống như phá vỡ một nghi thức hiến tế nào đó, Ngụy Tử Hư mới ngồi dậy. Do không nghỉ ngơi đầy đủ, cổ và vai hắn truyền đến đến từng cơn đau nhức. Sửa soạn xong xuôi, hắn hào hứng ra ngoài tìm Bành Dân Tắc.
Đại sảnh trống trải vắng lặng, ngay cả ánh nắng cũng không mang theo nhiệt độ, hiện ra ra từng mảng bong tróc. Đèn treo và bệ trưng bày chẳng biết từ lúc nào đã khôi phục nguyên trạng, Ngụy Tử Hư đứng trên hành lang tầng hai nhìn xuống, toàn bộ nội thất và đồ trang trí vẫn là dáng vẻ như trước, dần dần hiện rõ dưới tia sáng đầu ngày.
Chiếc ghế nằm cạnh lò sưởi âm tường là nơi Lạc Hợp trường xuất hiện nhất. Y thích đặt sách trên đùi, tay phải tựa lên thái dương, cặp kính không gọng nằm trên sống mũi cao cao, giữa chân mày có vết chữ "Xuyên" 川 sâu hoắm. Lục Dư sẽ đứng một mình cạnh cửa sổ, thong dong tự tại, trên mặt hiện ra vẻ nhẹ nhõm sau khi từ bỏ. Lúc này Triệu Luân sẽ hùng hùng hổ hổ xông vào nhà bếp tìm đồ ăn, ăn no rồi thì bắt đầu chạy lung tung.
Ngụy Tử Hư xuống tầng, đi lướt qua ghế bành không một bóng người và khung cửa sổ, mở cửa phòng bếp.
Một bên kệ bếp là bóng dáng bận rộn của Thường Hoài Cẩn và Mạc Vãn Hướng, hai người họ đeo tạp dề giản dị, mang theo khí chất nghiêm cẩn mà sạch sẽ của trường học. Tiêu Hàn Khinh tự đun cho mình một cốc sữa bò, sinh hoạt chỉn chu nề nếp, lại lộ ra chút cố chấp bướng bỉnh. Chu Du ríu ra ríu rít quanh Lâm Sơn Chi, Lâm Sơn Chi nghe câu được câu mất, vẫn luôn là dáng vẻ nhẹ nhàng bình thản như mây gió.
Bành Dân Tắc không có trong bếp, điều này khiến Ngụy Tử Hư có chút bất ngờ, bình thường giờ này anh hẳn đã làm xong bữa sáng cho hai người.
Chưa dậy sao? Hay là ra ngoài? Ngụy Tử Hư ăn một phần sandwich lạnh lẽo, nhớ lại Director từng nói phải sống qua mười ngày mới được coi là thắng, còn ngày thứ mười một sẽ diễn ra cái gì, khi nào thì kết thúc, nếu lúc đó còn lại nhiều hơn một phe sẽ xử lý ra sao, đều không có gì rõ ràng. Bành Dân Tắc nghĩ trăm phương ngàn kế để tồn tại đến ngày cuối cùng, lúc này lại bắt đầu trốn tránh cũng không hợp lý. Ngụy Tử Hư định đến phòng anh và gác mái xem thử, nếu vẫn không tìm thấy thì cứ đập vỡ từng cái cửa sổ kiểm tra một lượt tất cả phòng trong biệt thự. Bành Dân Tắc để lại cho hắn quá nhiều hồi hộp, trước khi tìm hiểu rõ hắn cũng chưa muốn rời đi.
Lúc đi lên cầu thang, Ngụy Tử Hư dường như còn có thể nhìn thấy Lưu Tỉnh đang dựa vào tay vịn, một bên đùi co lại chen giữa khoảng hở lan can, cà lơ phất phơ mà cười cợt với hắn, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra một nụ cười vặn vẹo. Hàn Hiểu Na sửa soạn thật kỹ rồi mới đi xuống, vốn là đầu óc đơn thuần lại bị dụ dỗ mê muội chìm đắm trong xa hoa trụy lạc.
Trong số những người này, chỉ có Lý Chấn chưa để lại cho Ngụy Tử Hư nhiều ấn tượng. Ông ta bị loại quá sớm, theo lý thuyết cũng không kết thù với ai, không hiểu sao lại bị bỏ cho một phiếu.
Nhưng tất cả đều đã là quá khứ rồi, đồ đạc trong biệt thự vẫn vẹn nguyên, người và sự việc đều chẳng thể lưu lại vết tích gì cho nó. Ngụy Tử Hư qua lại bên trong ký ức của những người đã chết, vậy mà kẻ đáng lẽ phải xuống Địa Ngục nhất lại vẫn sống khỏe mạnh, chính bản thân hắn cũng cảm thấy thật hoang đường.
Còn chưa đến phòng Bành Dân Tắc, hắn đã tìm thấy người kia.
Cửa phòng thẩm phán rộng mở, lộ ra bên trong một đoạn chân duỗi dài. Ngụy Tử Hư ló đầu nhìn vào, thấy Bành Dân Tắc đang ngồi trên ghế chờ hắn.
"Đến sớm ghê?" Ngụy Tử Hư cười rộ lên. "Dân Tắc, anh vừa mới dậy hả?"
Bành Dân Tắc ngẩng đầu lên, thẫn thờ nhìn về phía hắn, tầm mắt chuyển hướng qua vị trí của Ngụy Tử Hư, ra hiệu hắn ngồi xuống. Tròng mắt anh đỏ ngầu, mí mắt tựa hồ không kéo lên nổi, cả người mệt mỏi, không có chút tinh thần.
"Chẳng lẽ anh không ngủ? Vẫn luôn chờ ở đây từ tối hôm qua sao?" Ngụy Tử Hư một bên lo lắng nói, một bên ngồi vào vị trí của mình.
Hắn vừa ngồi xuống, trên bàn thẩm phán đã phát sinh dị biến.
"Reng reng reng —— "
Một tràng dài tiếng kèn party bỗng chốc réo vang, từ giữa mặt bàn bay lên một con chim báo giờ bằng gỗ, trên đỉnh đầu xổ ra một loạt tua rua sặc sỡ và bong bóng rẻ tiền. Chim gỗ mở miệng, hô to chói tai: "Chúc mừng sống sót!"
Tua rua rơi đầy đầu Ngụy Tử Hư và Bành Dân Tắc, nhìn qua như đang tham gia một bữa tiệc sinh nhật, giữa bầu không khí Death Show quả thật vô cùng nực cười. Chim báo giờ hô xong, con mắt tròn vo lồi ra bắt đầu chuyển động, nhìn từ Ngụy Tử Hư đến Bành Dân Tắc, sau đó sắc nhọn thông báo:
"Số phe còn lại: 2. Không có người chiến thắng."
Bành Dân Tắc nghiêng người về phía trước, gõ lên bàn, nhìn chằm chằm vào camera đặt trong mắt chim: "Yêu cầu xem rõ nội dung cụ thể."
Chim báo giờ nhận được tín hiệu, sau một hồi im lặng đột nhiên xòe rộng cánh, nhảy nhót tưng bừng, kích động kêu to:
"Đặc quyền có hiệu lực! Đặc quyền có hiệu lực!"
Nó rung lắc quá mạnh, linh kiện trên thân thể bị xổ tung, rơi vỡ liểng xiểng. Từ trong phần bụng nứt vỡ lộ ra một vật, xoay vòng trượt tới trong tay Bành Dân Tắc.
Là một khẩu Revolver.
Anh nhặt súng, lên đạn, chĩa vào mi tâm Ngụy Tử Hư.
Vẻ thẳng thắn thường ngày thậm chí là nỗi thất vọng đều đã biến mất, chỉ còn lại một lớp mặt nạ tê dại, giống như sự trốn tránh cuối cùng của anh.
"Ngụy Tử Hư, tôi thắng."
–
Trước khi Death Show mở màn, Director đang cẩn thận nghiên cứu tư liệu người chơi.
"Khoan đã, người này, dữ liệu hình như không khớp?" Ông rút ra một tập tư liệu. "Chưa nói đến chiều cao cân nặng DNA, ngay đến mặt đã không giống rồi. Ta không giỏi phân biệt mặt người Trung Quốc, nhưng cái sự chênh lệch này cũng quá lớn."
Trợ thủ AI trả lời: "Dữ liệu về thân thể không phù hợp, nhưng hắn đang hoàn toàn sống bằng thân phận của nguyên chủ. Đội đi săn báo cáo không có gì bất thường, mãi đến lúc thâu tóm thành công mới phát hiện: Mục tiêu đã bị đánh tráo. Tình huống này lần đầu tiên phát sinh, bên phía cổ đông đưa ra phản hồi 'Rất thú vị.' "
Director nghe âm thanh máy móc vang lên, quan sát thanh niên sáng sủa ưa nhìn trong tài liệu.
Hoàn toàn thay thế một người, che mắt những kẻ xung quanh, không phải vì tiền tài hay danh phận, dù sao nguyên chủ chỉ là một người bình thường không có bất cứ sức ảnh hưởng gì. Kẻ thế thân này đang mưu đồ gì đây, tiền quyền hay danh tiếng, nguyên chủ chẳng có gì cả. Nếu nói điểm đặc biệt duy nhất, thì chính là hắn được chọn làm mục tiêu kế tiếp của Death Show. Tên này giả mạo nguyên chủ, chẳng lẽ vì muốn tham gia Death Show sao?
Director sờ cằm, bật cười: "Quả thật thú vị."
Lúc này, cửa phòng bỗng mở ra, một chàng trai cường tráng mặc áo thun trắng đi vào, bưng theo một khay đồ ăn đặt trước mặt ông. "Tiên sinh ăn cơm trưa đi."
Tâm hồn Director đang treo ngược cành cây, bị mùi thơm của thức ăn kéo về, đôi mắt xanh nhạt nhìn về phía anh, đột nhiên sáng rực.
"Dân Tắc..." Ông tóm lấy cánh tay anh, hai mắt tỏa sáng: "Death Show kỳ này, ta muốn con tham gia."
Keng ——
Khay đồ ăn trong tay Bành Dân Tắc rơi xuống đất.
"Cái gì!" Anh trợn trừng hai mắt, không thể tin nổi. "Tiên sinh! Người đang đùa sao?"
Nhưng Director đã trích xuất tư liệu của anh giao cho AI, dặn dò: "Chỗ nghề nghiệp ghi 'Huấn luyện viên thể hình', xóa hết tất cả thông tin có liên quan tới ta."
"Tiên sinh!" Bành Dân Tắc cất cao giọng, túm Director dậy. "Con không tham gia Death Show! Trò chơi giết chóc của người chẳng liên quan gì đến con hết!"
Director vắt vẻo trên người anh, đối diện với lửa giận của anh không chút để ý mà cười đùa, ghé sát vào tai anh nói một câu, lại khiến anh càng thêm khiếp sợ, hỗn loạn không thôi.
"Dân Tắc, ta muốn con tham gia Death Show, không phải vì không để ý sống chết của con."
Director vỗ lưng hắn, trong ngữ khí thân thiết ẩn giấu một tia ám muội khó phát giác: "Thế gian này có rất nhiều loại yêu, Dân Tắc, con biết hai loại tình cảm khó dứt bỏ nhất là gì không?"
Bành Dân Tắc cúi đầu, phẫn nộ dần dần biến thành tủi thân, giống hệt như cún con bị chủ nhân vứt bỏ.
Director ngẩng đầu, cụng trán với anh. "Một loại là tình cảm với con cái, và một loại là tình cảm với tác phẩm của chính mình. Ta muốn hai thứ mà ta yêu thương nhất kết hợp với nhau, đó sẽ là màn trình diễn xuất sắc nhất."
"Dân Tắc, ta biết nguyện vọng lớn nhất của con là gì. Thắng cho ta xem đi, bởi vì đó cũng là nguyện vọng của ta."
Ông mở lòng bàn tay anh, nhét vào trong đó một khẩu Revolver. "Dân Tắc, chỉ cần con sống sót đến ngày cuối cùng, con có quyền xử quyết tất cả những kẻ ở phe đối lập. Đây là đặc quyền duy nhất trong Death Show. Đặc quyền ta dành riêng cho con."
–
Họng súng đen ngòm chĩa vào Ngụy Tử Hư, đây là lần thứ hai hắn bị người ta dùng súng chĩa vào. Nhưng loại súng này Ngụy Tử Hư rất quen thuộc, đường kính đầu đạn trung bình, sau khi xuyên qua mi tâm sẽ để lại một lỗ máu, mà hắn sẽ chỉ cảm thấy khoang sọ nóng lên, lập tức tử vong, không phải chịu quá nhiều đau đớn.
Ngụy Tử Hư nghĩ như thế, hai tay chậm rãi giơ lên, tạo thành tư thế đầu hàng, ra hiệu bản thân không có gì uy hiếp.
Hắn chăm chú nhìn Bành Dân Tắc, phát hiện sau khi anh lên đạn thì ngón cái hơi nhúc nhích, đẩy chốt lên.
Ngụy Tử Hư nhoẻn miệng cười.
Anh vậy mà lại theo bản năng đóng chốt lại.
"Dân Tắc." Ngụy Tử Hư dịu dàng lên tiếng. "Anh chưa từng giết người đúng không?"
"Câm miệng!" Bành Dân Tắc quát lên.
Ngụy Tử Hư nghe lời mà im lặng, ngồi trên ghế giơ cao hai tay. Bành Dân Tắc ngồi một bên khác, chĩa súng vào hắn. Trên người hai người phủ đầy tua rua, con chim bằng gỗ đã tan tành, lò xo và ốc vít văng tung tóe, tình cảnh vừa căng thẳng vừa khôi hài.
Bành Dân Tắc siết chặt báng súng, họng súng hơi giật xuống: "Trước khi trò chơi kết thúc, cậu phải trả lời tôi mấy vấn đề."
"Được thôi, anh hỏi gì tôi đáp nấy." Ngụy Tử Hư mỉm cười. "Nhưng đề nghị của tôi là lập tức nổ súng bắn chết tôi đi. Đêm dài lắm mộng, càng kéo dài càng dễ phát sinh biến số. Dân Tắc, nếu anh muốn thắng, tốt nhất đừng quan tâm đến chân tướng."
Bành Dân Tắc không để ý đến hắn, tự mình bắt đầu hỏi.
"Vấn đề thứ nhất: Vũ khí của cậu rốt cuộc là cái gì?"
Ngụy Tử Hư chớp mắt. "Chính là khối rubik kia, ngày thứ nhất anh cũng thấy rồi."
"Mấy người gọi tôi là Sói Độc, thật ra cũng không chính xác lắm. Khối rubik kia không tiêm độc tố vào cơ thể, mà là một cỗ máy điều khiển loại nhỏ. Mặt ngoài tích hợp robot nano, khi tiếp xúc sẽ bám vào bề mặt da. Mỗi khi lắp xong một mặt, người máy nhận được tín hiệu sẽ chui xuống dưới da, thay đổi áp suất thẩm thấu hoặc tạo nút kết, tín hiệu khác nhau sẽ gây ra những cái chết khác nhau, tổng cộng có sáu loại."
"Chỉ cần lắp xong là rubik sẽ khởi động, vậy nên có thể khống chế thời gian giết người. Đương nhiên phải ra tay càng nhanh càng tốt, bởi thứ tiếp xúc nhiều nhất với rubik là bàn tay, khi cầm nắm những vật khác sẽ loại bỏ bớt robot nano trên da, sau khi nhận tín hiệu có thể không đạt tới mức độ gây tử vong, trái lại còn làm bại lộ vũ khí."
"Nói thật tôi cũng không rành chơi rubik, muốn khống chế chuẩn xác thời gian với tôi mà nói rất khó. Vậy nên tôi bất chấp nguy hiểm thay Tiêu Hàn Khinh giết người, lấy được vũ khí của cô ta mới có thể thuận tiện hành động. Sau khi Giáo sư Lạc phá hủy rubik, nó mất khả năng khống chế thời gian, những robot sau khi bám vào da sẽ lập tức tập trung ở các van, gây tắc động mạch, tôi cảm thấy như vậy có vẻ thực dụng hơn một chút, chỉ là tính hấp dẫn bị giảm đi."
Bành Dân Tắc mặt vô cảm, lạnh lùng hỏi: "Vấn đề thứ hai: cậu hiểu rõ Death Show như vậy, không phải ngẫu nhiên tham gia đúng không, rốt cuộc thân phận của cậu là gì?"
"Ha." Ngụy Tử Hư hơi kinh ngạc. "Không nghĩ câu này lại do anh hỏi tôi."
"Nhưng tiến hành tới giai đoạn này, nhiệm vụ của tôi cũng coi như kết thúc được rồi, nói ra chắc không sao." Ngụy Tử Hư thờ ơ cười cười.
"Đội trưởng Đội 1 Đội Cảnh sát hình sự Ngụy Tử Hư, nếu không phải đang mặc thường phục tôi còn có thể lấy giấy chứng nhận cho anh xem."
"Cậu là cảnh sát?" Hai mắt Bành Dân Tắc trợn to, giống như vừa nghe thấy trò đùa nực cười nhất trên thế giới.
Ngụy Tử Hư gật đầu, nghiêm túc giải thích: "Death Show vẫn luôn tiến hành vô cùng bí mật, nạn nhân hầu như bỏ mạng toàn bộ trong game, đằng sau còn có thế lực lớn chống lưng. Mười lăm năm trước Umbrella sa lưới, chúng tôi mới phát giác ra tổ chức tội phạm khét tiếng này. Đáng tiếc sau đó hắn vượt ngục, không tra hỏi được nhiều tài liệu hơn."
"Từ lúc đó Death Show nhìn như mai danh ẩn tích, nhưng trong bóng tối càng thêm ngang ngược. Lực lượng cảnh sát vẫn luôn lần theo dấu vết, cũng thành lập tổ chuyên án quốc tế, có điều hiệu quả rất thấp, cấp trên không ngừng gây áp lực. Death Show và tổ chuyên án kia đều ẩn trong bóng tối."
Ngụy Tử Hư trỏ vào mình nói: "Tôi là thành viên trong tổ, lần này cải trang thành một trong những mục tiêu của Death Show, tùy thời xâm nhập, mục đích là mang được tư liệu trực tiếp ra ngoài, tìm hiểu về nguồn gốc của nó. Tôi vừa nói tôi không rành rubik, bởi vì vũ khí của Sói được chuẩn bị riêng cho từng cá nhân, tôi không phải nguyên chủ, rubik hẳn là thứ mà cậu ta am hiểu."
Con ngươi Bành Dân Tắc hơi chuyển động, hỏi hắn: "Vậy mục tiêu nguyên bản —— cái người lập trình viên kia, đâu rồi?"
"Anh nói Nhạc Lâm hả?" Ngụy Tử Hư thuận miệng nói. "Bất ngờ bỏ mạng."
"Bất ngờ bỏ mạng?" Bành Dân Tắc hoài nghi hỏi.
Ngụy Tử Hư hơi nhếch miệng: "Đúng vậy, bất ngờ bỏ mạng."
Bành Dân Tắc nhìn kỹ hắn một lúc lâu, kéo chốt xuống, ngón tay đè lên cò súng: "Được, tôi hỏi xong rồi."
"Khoan đã, vậy là xong rồi sao?" Ngụy Tử Hư tựa hồ chưa đã thèm, vội vã ngăn lại. "Trao đổi đồng giá, anh hỏi rồi, tôi cũng có vài chuyện muốn hỏi anh."
"Tự mình trải nghiệm qua mới biết, Death Show quả thật tàn khốc hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi. Càng về sau tôi càng không giữ được lớp ngụy trang, lộ ra rất nhiều sơ hở, thế nhưng tôi vẫn muốn biết, Dân Tắc, từ khi nào mà anh xác định tôi là Sói vậy?"
Mắt Bành Dân Tắc hơi nheo lại, mơ hồ nở một nụ cười, ngập đầy vẻ ủ rũ chán nản.
"Chẳng lẽ cậu không cảm thấy, trò chơi này từ đầu đến cuối đều thiếu mất một nhân vật quan trọng sao?"