Chương 466: Linh Nhi
Bóng đen vô tận.
Tại cái thế giới này, có quá nhiều thứ có thể làm nên điều này.
"Đây... là đâu...?"
Hắn vừa mới bị Hắc Y Thiên Ma xiên chét tại Tổ Yêu Tháp.
Về lý thuyết... Hắn sẽ hồi sinh lại.
Đống nội tại hồi sinh trên người hắn sẽ được kích hoạt khi hắn bị đẩy vào cõi c·hết.
Kỹ năng thường được sử dụng nhất để hồi sinh của hắn là Song Trùng.
Đặt sẵn một bản sao y hệt mình ở một nơi khác, một khi hắn c·hết sẽ ngay lập tức nhập hồn vào Song Trùng còn lại.
Thông thường, trừ khi hắn thật sự cần sống tiếp để chiến đấu, hắn sẽ không sử dụng các loại nội tại bất tử khác.
Và Trùng Sinh là một loại nội tại hắn chỉ có được gần đây, thậm chí chưa từng sử dụng.
Nhưng hắn vừa dùng Song Trùng rồi, hiện tại kỹ năng vẫn còn trong thời gian hồi.
Thế nên hiện tại... Hắn đang ở đâu đây ?
Lúc đấy Bạch Thú chưa nắm hoàn toàn quyền điều khiển hắn.
Nên hắn đã lựa chọn Trùng Sinh thay vì các loại hồi sinh tại chỗ.
Hắn cần để bản thân rời khỏi Tổ Yêu Tháp.
Nhưng nếu như vậy... Thì hiện tại hắn đang ở đâu ?
"Thủng một lỗ kìa... Nhìn xem, y hệt chú đấy !"
"Hừ ! Im đi !"
"Theo v·ết t·hương, cậu ta sẽ là bị Hắc Y Thiên Ma g·iết nhỉ ?"
"Ai ở đây chẳng do Hắc Y Thiên Ma g·iết...? Trừ vài tên cá biệt và mấy tên ngố tự làm mình hẻo thôi."
"Nói gì thế hả !?"
Minh Nhật giật mình.
"Ai đấy !?"
Nơi đây rõ ràng tối đen không có một ai...
Tại sao hắn lại nghe thấy tiếng người ?
"Chào mừng... n·ạn n·hân mới."
Tiếng búng tay vang lên.
Minh Nhật giật mình.
"...Cái quỷ gì đây !!!?"
Khung cảnh tối đen lúc này hiện ra vô số người.
Đông, rất đông.
Có thể lên đến hàng trăm.
Nhiều người mặc trang phục giống nhau, nhiều người khác nhau.
Vẫn còn giữ v·ết t·hương lúc cuối đời của họ.
Và điểm đặc biệt nhất.
Đó chính là..
Tất cả đều là Minh Nhật.
"...C...C...Các người là ai !?"
Hắn bị dọa sợ rồi.
"Là cậu, nhưng đã bị g·iết."
"Cái gì !?" Minh Nhật đổ mồ hôi.
Một Minh Nhật bước lên.
Trên người hắn cũng bị thủng một lỗ y hệt Minh Nhật.
Vết thương do Hắc Y Thiên Ma gây ra.
"Cứ gọi tôi là Minh Nhật núi Thính Phong đi cho dễ phân biệt."
"Tất cả những người ở đây, đều là Minh Nhật bị g·iết c·hết."
"Chúng ta, đều là những phần hồn mang theo ký ức mà Bạch Thú muốn loại bỏ."
"Để chúng ta tiếp tục làm con rối cho hắn."
Cái chuyện quỷ gì đang diễn râ vậy...!?
"...Đây là đâu ?"
"...Đây là nơi sâu nhất trong linh hồn của cậu." Minh Nhật núi Thính Phong khoanh tay trả lời.
"Nơi mà tất cả những Minh Nhật bị Bạch Thú g·iết hại bị vứt vào, ở nơi sâu nhất của tiềm thức này, để sau khi cậu hồi sinh sẽ không thể nhớ tí về những ký ức của những người ở đây."
Minh Nhật cảm thấy rợn người.
Hơn trăm "Minh Nhật" đang ở đây...
Hắn nghiến răng.
Hắn đã bị Bạch Thú "loại bỏ" không biết bao nhiêu lần rồi ?
"Ban đầu những người ở đây đều vô cùng ngờ nghệch, nhưng số lượng -Minh Nhật- bị g·iết ngày một nhiều."
"Tất cả bắt đầu tụ họp lại với nhau và bàn luận."
"Chúng ta dần cũng xâu chuỗi lại mọi thứ được, hiểu hơn về hắn."
"Ở tại đây, chúng ta vẫn có thể biết được những chuyện xảy ra ở bên ngoài. Nhờ đó mà những gì chúng ta biết ngày một nhiều."
"Thế nhưng tất cả những người ở đây, đều không có biết họ sẽ làm gì, và nên làm gì."
"Tất cả chỉ đều là một phần hồn trong thế giới vô định của tiềm thức này."
"Từ giờ, chúng ta sẽ gọi cậu là Minh Nhật Tổ Yêu Tháp nhé, cho dễ phân biệt."
Minh Nhật Tổ Yêu Tháp thất thần.
"...Nếu vậy tiếp theo, chúng ta phải làm sao ?"
Coi như hắn c·hết rồi.
Vậy là khi hắn hồi sinh.
Sẽ là một con người mới.
Hắn bây giờ, sẽ chỉ còn là một phần hồn nhỏ nhoi.
Bị giam cầm trong chính tiềm thức của bản thân đến vô tận.
Trong một chốc, hắn như suy sụp.
Chuyện quỷ gì đang xảy ra thế này.
"...Thế chúng ta...rồi sẽ ra sao ?"
Minh Nhật Tổ Yêu Tháp hỏi.
Hắn thật sự sợ cái cảm giác tuyệt vọng hắn có lúc này.
Đám người Minh Nhật nhìn nhau.
"...Có hai khả năng xảy ra, và chúng ta đang ở khả năng thứ nhất."
"Khả năng thứ nhất, là khả năng tốt nhất"
"Nhờ có cậu, đã có thể xảy ra."
Minh Nhật Tổ Yêu Tháp nhìn hắn.
"Đó là gì ?"
Minh Nhật núi Thính Phong mỉm cười.
"Tế Hồn Đan."
"Nó sẽ tạo ra một bản sao linh hồn."
"Một bản sao trống, không có gì trong đó cả."
Minh Nhật núi Thính Phong búng tay.
"Dù nói rằng chúng ta đang ở nơi sâu nhất trong tiềm thức, gần như không thể làm gì được cả."
"Nhưng."
Tất cả Minh Nhật, như cùng lúc đồng thanh hô to.
"Hệ Thống !"
Ting.
Ting.
Ting.
Ting ting ting ting ting ting ting ting !!!
Âm thanh liên tục đấy khiến Minh Nhật Tổ Yêu Tháp giật mình.
Chuyện gì vậy !!!?
Tất cả bọn họ... đều đang mở hệ thống !!?
"Hệ thống kết nối với linh hồn người sở hữu."
"Bởi vì thế, dù chúng ta là một phần hồn, tất cả chúng ta đều sở hữu hệ thống."
Minh Nhật Tổ Yêu Tháp đổ mồ hôi.
"Hóa ra thứ mà Hắc Y Thiên Ma nói chính là như vậy..."
Minh Nhật núi Thính Phong mỉm cười.
"Phải. Năm đó, ta đã có thể nói suy luận của ta cho bà già đó."
"Và nhờ bà ta gửi gắm lại cho ta sau này."
"Vì ta không muốn phải làm con rối cho hắn nữa."
"Đặc biệc là để hắn mượn tay, làm vô số điều ác."
Minh Nhật núi Thính Phong bắt đầu thao tác trên hệ thống.
"Chúng ta dù có thể mở hệ thống lên, cũng không thể làm gì nhiều.
"Bởi vì vẫn chỉ là một phần hồn, không thể tác động quá nhiều."
"Thế nhưng, Tế Hồn Đan chính là chìa khóa khen chốt."
Minh Nhật Tổ Yêu Tháp nhìn vào bảng hệ thống của chính mình.
"Đ...Đây là...!?"
"Phải." Minh Nhật núi Thính Phong mỉm cười.
"Hy vọng quật khởi của chúng ta."
File Reboot.
"Việc hiểu rõ được hệ thống, thực sự rất không dễ dàng." Một Minh Nhật khác lên tiếng.
Trên người hắn mặc...
Đồng phục học sinh.
"...Cậu là..."
Minh Nhật Học Sinh ấy gật đầu.
"Tôi là Minh Nhật đầu tiên c·hết dưới tay hắn. Khi chúng ta chỉ vừa mới xuyên qua một thời gian."
"Người ở đây lâu nhất."
Minh Nhật Học Sinh liên tục thao tác trên hệ thống.
"Một đời người, sợ rằng cũng không đủ để học được hết về hệ thống."
"Nhưng chúng ta có cả trăm cái đời người, mỗi đời người có thể đi cả ngàn năm."
"Miễn cưỡng mà nói thì cũng đủ để học cách sử dụng cái hệ thống điên rồ này."
Tay cậu ta liên tục thoăn thoắt mà thao tác trên hệ thống.
"Tôi sẽ tạo ra một -người điều hành- mới."
"Người điều hành này sẽ xuất hiện khi Bạch Thú đã mất khả năng kiểm soát hệ thống."
"Bản sao linh hồn mà Tế Hồn Đan tạo nên, sẽ là nơi tất cả Minh Nhật ở đây hợp lại thành một, mang lại tất cả những ký ức đã bị Bạch Thú chiếm hữu."
"Thông qua người điều hành này, chúng ta sẽ trả thù tên khốn đó."
Minh Nhật Tổ Yêu Tháp đổ mồ hôi.
Vãi thật !!!?
Mình ngầu vậy sao !?
Lập ra một siêu kế hoạch, đối đầu với Bạch Thú !?
Chuẩn bị sẵn sàng tất cả !?
Má !? Siêu thật đấy !?
"Thằng người mới đó đang nghĩ nó ngầu kìa."
"Ừa thì lúc mày vô đây cũng vậy mà."
"Đờ mờ ! Im coi !"
Đám Minh Nhật cười cợt với nhau về phản ứng của Minh Nhật Tổ Yêu Tháp.
Minh Nhật Học Sinh nhẹ mỉm cười.
"Cảm ơn cậu nhé."
"Không có cậu, chúng ta vẫn sẽ phải tiếp tục ở nơi không một chút ánh sáng, không một chút hi vọng này."
Minh Nhật Học Sinh đã hoàn tất việc chuẩn bị.
【Xin hãy đặt tên.】
"Được rồi."
"Chỉ còn việc đặt tên thôi."
Minh Nhật Học Sinh lùi lại.
"Cậu có muốn làm vinh dự đó không ?"
Minh Nhật Tổ Yêu Tháp tiến lại gần bảng hệ thống.
"...Cậu không biết đặt tên gì nên mới đẩy qua tôi đúng không ?"
"Chúng ta quả nhiên là một." Minh Nhật Học Sinh bật cười.
"...Linh Nhi đi."
Minh Nhật Tổ Yêu Tháp gõ vào.
Đám người Minh Nhật đều mỉm cười.
"Một cái tên hay."
.
.
.
【Thế mà người sau này còn không muốn gọi tên tôi.】
"Xin lỗi, được chưa !?"