Chương 434: Luyện Cổ
Như Nguyệt nhẹ đổ mồ hôi.
Hình ảnh mà nàng nhìn thấy trong đôi mắt thật sự cuốn nàng vào.
Khung cảnh có phần đáng sợ.
Lạnh.
Thân thể với dòng máu chảy khắp thân thể muốn nóng ran.
Tim đập nhanh liên hồi.
Tiếng thở hổn hển.
Máu đầy khắp thân thể.
Chẳng ai đẹp đẽ trong c·hiến t·ranh.
Nhiều mảng thịt nổi lềnh bềnh.
Màu máu đã nhuộm đầy vùng biển nơi đây.
"Diệc Mẫu ! Tên Ma Tộc này to thật đấy ! Quân ta có thịt ăn một thời gian rồi !"
Một người con của chim Diệc vừa g·iết hạ một tên Ma Tộc khổng lồ, cao to phải đến 10 mét đang vui vẻ cười.
Cái xác khổng lồ ấy còn đang trôi lềnh bềnh giữa biển.
Lâu lắm rồi quân tiền tuyến của nhà chim Diệc không được một bữa đàng hoàng.
Quân lương cạn kiệt. Về cơ bản nếu là người phàm chắc chắn đ·ã c·hết đói từ lâu.
Bởi vì thế mà chỉ những người con nhà chim Diệc với tu vi đủ cao để có thể nhịn đói lâu ngày mới được phép đi ra chiến trường.
Tiền tuyến rất khốc liệt.
Dù Dạ Hoàng có liên tục cho người đem lương thực nuôi quân, cũng nhiều khi không đến được với họ.
Biển Nhà Táng.
Nơi đây là vùng biển nàm giữa vùng đất Dạ Hoàng và vùng đất của Ma Tộc.
Nơi mà các chiến binh nhà chim Diệc đang liên tục đối đầu với Ma Tộc, đó chính là giữa biển khơi.
Ban đầu, Dạ Hoàng sử dụng thủy binh để chiến đấu với Ma Tộc có ý định xâm lấn.
Thế nhưng việc đó nhanh chóng thay đổi.
Bởi việc vùng biển này chứa đầy thủy quái Ma Tộc.
Chỉ cần thuyền bè của Dạ Hoàng đến gần vùng nước của Ma Tộc, vô số sinh vật ma quỷ kì dị sẽ xuất hiện nhấn chìm thuyền.
Đặc biệt là một Ma Thần dưới đáy biển sâu...
Bởi vì lẽ đó mà phương án tốt nhất là dùng không binh.
Những chiến binh với đôi cánh đen của nhà chim Diệc.
Đối đầu với vô số thuyền chiến, dị thú của Ma Tộc.
Việc mang lương thực đến chiến trường thôi cũng đã vô cùng khó khăn.
Vì lẽ đó mà thuyền mang lương thực đến cho quân còn được gọi là Đoàn Thuyền Tự Sát.
Thuyền mang lương thực sẽ phải đến vùng biển Nhà Táng.
Nơi mà không biết bao nhiêu thủy quái chờ mồi.
Thậm chí là không ít Ma Tộc cố tình canh sẵn để đánh chìm thuyền.
Cắt đứt được đường lương thực, là có lợi thế không nhỏ với chúng.
Được Dạ Hoàng phái đi đem lương thực, chẳng khác gì đồng nghĩa với án tử.
Vì lẽ đó mà Dạ Hoàng thậm chí còn phải sử dụng tử tù, tù nhân mang t·rọng á·n làm người đem lương thực đến cho nhà chim Diệc.
Đó là một tình thế vô cùng lưỡng nan.
Quân đội của Ma Tộc những năm đó không ngừng tiến công.
Như thể binh lực của chúng không bao giờ hết.
Cô Hoạch Điểu năm đó chắc hẳn dù không rõ lý do, cũng chỉ có thể tiếp tục chiến đấu.
Nhưng Như Nguyệt từ ngoài nhìn vào, hoàn toàn đã hiểu ra.
... Là Bạch Thú.
Không khó để nhận ra.
Một môi trường phải chiến đấu liên tục trong điều kiện sinh tử.
Không có thức ăn, phải liên tục ăn Ma Tu, Ma Chủng.
Kẻ địch đến mãi không ngừng.
Chắc chắn là do Bạch Thú nhúng tay vào.
Nếu không, không việc gì Ma Tộc phải liên tục phái binh thừa thãi như vậy thay vì để dành binh lực cho đến khi Ma Thần mới xuất hiện.
Có một "kẻ nào đó" đã khuyên chúng làm vậy.
Vài lời dụ dỗ như... "Ta có thể tạo ra một Ma Thần cho các ngươi."
Chiêu bài thường dùng của Bạch Thú. Đánh vào khao khát, ước muốn của họ.
Như Nguyệt nhẹ lườm Diệc Nhật.
...Hắn ban nãy cũng vậy.
Muốn sử dụng khao khát, ước muốn của nàng để trục lợi.
...Quả thật là do tên đó điều khiển.
Biển Nhà Táng là một cái bình.
Bình luyện cổ của Bạch Thú.
Hắn đang luyện Cô Hoạch Điểu trở thành Ma Thần mới hòng lật đổ Thiên Đạo hiện thời.
Lấy thân xác của Ma Tu, Ma Chủng... Và cả người nhà của bà ta làm nguyên liệu.
Thân xác một kẻ Nhập Ma... Vô cùng nguy hiểm nếu không bị luyện hóa.
Thân xác của Ma Tộc được dùng để tạo nên những vùng đất mới cho Ma Tộc.
Để nó thối rữa, chôn cất nó, hoàn toàn có thể khiến cho cả vùng đất bị xâm nhiễm bởi ma khí.
Lâu ngày thực sự sẽ khiến không loài cây cỏ nào mọc được.
Nếu đốt chúng đi thì tà khí sẽ nhiễm vào không khí, lại càng gây hại cho sinh linh.
Bởi thế mà sau mỗi trận chiến chuyển giao thời đại, xác c·hết của Ma Tu, Ma Chủng đều phải được Thiên Đạo xử lý, xóa bỏ khỏi Đại Lục.
Nhưng ở lúc này, không có ai xử lý những thứ đó.
Cách duy nhất để đảm bảo nó không hủy hoại vùng đất này... Chính là hấp thụ và luyện hóa nó.
Như Nguyệt nhìn xuống Cô Hoạch Điểu đang nhai ngấu nghiến thân xác Kim Khuyển.
"...Ăn nhiều Ma Tộc như vậy... Không biết tu vi của bà ta đã là gì rồi."
Vô vàn thân xác Ma Tộc đã bị Cô Hoạch Điểu nuốt chửng.
Tâm Mâ được nuôi nấng.
Bên trong Cô Hoạch Điểu đã được chuẩn bị đủ mọi thứ cho quá trình Nhập Ma.
Tu vi của một người càng cao, khi nhập ma lại càng lợi hại.
Bởi vì lẽ đó mà năm xưa khi Kiếm Tiên nhập ma, lại có sức mạnh khủng kh·iếp đến vậy.
.
.
.
"...Tại sao bà ta lại làm vậy ?" Diệc Nhật ngập ngừng.
Hắc Y Thiên Ma dường như hiểu được ý hắn.
"Ý ngươi là Tâm Ma của Cô Hoạch Điểu chứ gì ?"
"Phải." Diệc Nhật gật đầu.
Tâm Ma.
Nếu muốn diễn giải ra Tâm Ma là gì, có quá nhiều cách để diễn giải.
Nó là chấp niệm.
Là khao khát.
Là dục vọng.
Là tham muốn.
Là thứ dẫn dắt một người vào Ma Đạo.
Là những suy nghĩ xấu xa, sâu thẳm trong họ.
Một người không có Tâm Ma, ngươi không thể nào tiến nhập Ma Đạo.
Ăn thịt đồng tộc. Ăn thịt Ma Tộc.
Tu luyện bản thân thành một Ma Tu mà Yêu Tộc thông thường đều căm ghét.
Để sức mạnh ngày một lớn mạnh.
"...Nếu bảo rằng bà ta làm những thứ đó vì loài người, sẽ chẳng ai tin."
Cô Hoạch Điểu là Yêu Tộc.
Hi sinh đại giới như vậy chỉ để giữ gìn lãnh thổ của loài người.
Nghe hoàn toàn không đúng.
"Ngươi nghĩ vì lý do gì, một người có thể đánh đổi mọi thứ ?"
Diệc Nhật sững người.
Hắn như cảm nhận được câu trả lời.
"...Tình yêu ?"
Hắc Y Thiên Ma im lặng mà gật đầu.
"Phải."
"Bà ta lụy ai sao ?" Hắn cau mày.
"Không phải là lụy." Hắc Y Thiên Ma ngay lập tức bốp đầu hắn.
"Má....! Này bà già ! Sao cứ thích chơi trên đầu trên cổ người ta vậy !?"
"Quen tay rồi. Cái đầu kia của ngươi ta cũng làm vậy thôi."
Như Nguyệt đôi lúc không hiểu nổi tỷ tỷ của mình.
Hai người này, kỳ thực là hai chiến tuyến. Chiến đấu đến sinh tử không biết bao nhiêu lần.
Mà có thể đùa cợt nhau như vậy...
"Tình yêu không phải chỉ có mỗi nam nữ."
"Có một loại tình yêu vô cùng thiêng liêng... Đang ám ảnh Cô Hoạch Điểu."
"Đó chính là tình mẹ."
Diệc Nhật cứng đờ.
"Ý bà là..."
Hắc Y Thiên Ma thở dài.
"...Con của Cô Hoạch Điểu với một người phàm."
"Bạch Thú đã hứa hẹn cho bà ta có thể gặp lại người con của mình, chỉ cần bà ta tuân lệnh."
"Ta sẽ được gặp lại con của mình."
"Một niềm tin đủ mù quáng để Cô Hoạch Điểu chấp nhận làm mọi thứ."
Hắc Y Thiên Ma nhẹ im lặng.
"Đau buồn thay, nó lại thành Tâm Ma."
"Để cho vô số đứa trẻ trở thành trẻ mồ côi."
"Đem theo c·ái c·hết của vô số đứa con của những người mẹ, người cha khác."
"Tất cả nhân danh tình yêu..."
"Bà ta đang tìm lại đứa con của mình cùng Lãnh Viêm của Võ Đang."
"Lãnh Yên Nhi."