Chương 432: Chiến Tranh
Diệc Nhật liên tục xổ rap. Cố gắng giải thích hết những gì có thể cho Như Nguyệt.
"...Từđósuốtbaolâunaytôiđãlàmnhiệmvụcủahệthốnvàsốngngàyquangày,côđơnkhôngcóaibầubạnđếnmứctrầmcảmconmẹnóluôn."
"Đầu... Đuôi...! Là vậy đó !"
Diệc Nhật thở hồng hộc.
Hắn vừa bắn rap.
Bắn một tràng dài về cái giai thoại cuộc đời dài ngoằn của hắn.
Một cậu trai trẻ bị lạc vào thế giới này không biết bao nhiêu lâu.
Nghĩ rằng nàng ta cũng là người đến từ thế giới khác như hắn.
"..."
Như Nguyệt im lặng.
Diệc Nhật cũng lặng người.
Con mẹ nó.
Làm ơn tin đi.
"Thuật Tra Khảo còn trên cổ đó. Không có nửa lời dối trá !"
Diệc Nhật giơ tay lên thề độc.
Mặc cho phong tục của Nhất Thế không có cái này.
"Tôi mà nói dối nửa lời, Hắc Y Thiên Ma c·ứa c·ổ tôi đ-"
... Như Nguyệt mở to mắt.
Như bất ngờ.
Không phải chứ ? Thuyết phục nãy giờ không tin, ta mới thề độc ngươi tin ngay ?
"...Mồm ngươi linh thật đấy." Nàng mở lời.
"Hể ?" Diệc Nhật ngơ ngác.
Một lưỡi dao đã kề sát cổ Diệc Nhật.
Hự...!
Hắn đổ mồ hôi.
Con mẹ nó.
Hắn nhận râ ngay.
Lưỡi dao bóng loáng màu đen.
Họa tiết chuôi cầu kỳ, mang hình mặt trăng.
...Là một trong hai thanh Nhật Nguyệt.
"Giờ ta có nên cứa luôn không ?"
Những chiếc lông vũ dần tạo thành hình thù.
Diệc Nhật đổ mồ hôi hơn bao giờ hết.
Mồ tổ cha.
Tôi nên nói cái miệng tôi linh hay là bà linh !?
"...Hắc Y Thiên Ma... Có gì từ từ nói."
"Lời trăn trối ngắn thế ?" Lưỡi dao càng cứa sát hơn.
"Má ! Tôi có nói xạo đâu mà !" Hắn thật sự rất ấm ức.
Là Thuật Tra Khảo đó ! Mấy người còn muốn gì nữa !
Còn cách tốt hơn để xác định một người nói thật hay không hẩ ?
Hắc Y Thiên Ma lườm Diệc Nhật.
"Cái hệ thống của ngươi... Sập nguồn rồi à ?"
Diệc Nhật nuốt nước bọt.
Lưỡi dao sát cổ quá.
Hắn còn chẳng quan tâm việc Hắc Y Thiên Ma biết về hệ thống là bao.
"Ừ."
"Được rồi."
Hắc Y Thiên Ma thả lỏng tay, bỏ lưỡi đao ra khỏi cổ hắn.
Đỡ lo lắng về việc hắn sẽ gậy hại tới Như Nguyệt.
Như Nguyệt nhìn Hắc Y Thiên Ma.
Nàng ta nhận ra được Hắc Y Thiên Ma không hề có sát ý.
"...Tỷ tỷ tin lời hắn chứ ?"
"Ta tin cái thứ đang ám trên cổ hắn." Hắc Y Thiên Ma xoay xoay đao.
Trong chốc lát, thanh đao trên tay nàng đã tan biến vào hư vô.
Hắc Y Thiên Ma nhìn xuống phía dưới sàn của Tổ Yêu Tháp.
"...Mọi chuyện đang đến hồi cao trào nhỉ."
"Vâng ạ." Như Nguyệt nhẹ cúi đầu.
Diệc Nhật cũng theo những ánh mắt kia mà nhìn xuống.
Lông vũ đen.
Một chiếc cổ dài ngoằng với đầu người.
Một con Yêu Điểu khổng lồ đang
"...Họ hàng của bà à ?"
"Quái thai y hệ-Ái !"
Bốp.
Ngay lập tức hắn bị Hắc Y Thiên Ma ký đầu, còn chả buồn nói gì nhiều.
Như Nguyệt nhìn đám người ở dưới.
"...Vùng đất của Dạ Hoàng, là một vùng đất được tạo dựng nên bởi xác thịt của Yêu Tộc."
"Rất nhiều Yêu Tộc."
Như Nguyệt trầm tư.
Hắc Y Thiên Ma nhẹ đặt tay lên đầu Như Nguyệt mà xoa xoa.
Diệc Nhật thì tự xoa xoa cái đầu của mình.
"Tận hưởng khoản thời gian quý báu này đi. Hiện tại ta sẽ không đánh ngươi đâu."
Hắc Y Thiên Ma lơ lửng giữa không trung, chống chằm mà nhìn kịch hay phía dưới.
"Ý bà là sao ?" Diệc Nhật nhướn mày.
Hắc Y Thiên Ma không buồn nhìn hắn.
"Khả năng cao là ngươi sẽ không nhớ gì về khoản thời gian này đâu."
"Hả...?" Diệc Nhật thật sự bối rối.
Như Nguyệt dường như hiểu ý của Hắc Y Thiên Ma.
"...Ký ức của ngươi, có rõ ràng không ?"
"Có khoảnh khắc, thời gian, thời điểm nào mà ngươi không tài nào nhớ nổi ?"
Diệc Nhạt tròn xoe mắt.
Có chút giật mình.
"Ừ... Có ?"
Rất nhiều phần ký ức của hắn bị che lấp, thay đổi, thậm chí là biến mất.
Ký ức kiếp trước đặc biệt mất đi rất nhiều.
Đôi lúc hắn cũng suy nghĩ về chúng, nhưng dù nghĩ nhiều đến mức nào cũng không nhớ nổi.
"...Ngày Núi Thính Phong bị phá hủy, ngươi còn nhớ chút gì không ?" Hắc Y Thiên Ma hỏi.
"...Hở ? Núi Thính Phong ?" Diệc Nhật nghiêng đầu.
Cố gắng mà nhớ lại..
"Tôi biết núi đó là gì... Tôi nhớ là có nhiệm vụ ở đó..."
"Nhưng chuyện gì xảy ra khi ngọn núi đó bị phá hủy thì tôi không hề nhớ."
Hắc Y Thiên Ma gật đầu.
"Tất nhiên rồi."
Một đám lông vũ cuộn quanh lơ lửng trước tay nàng.
Như Nguyệt mở to mắt mà nhìn.
Diệc Nhật thì vừa giật mình, vừa ớn lạnh.
"Con mẹ nó...!? Cái...?"
Một vật to tròn rớt lên tay nàng ta.
"Sao ? Đẹp không ?"
"Cái trò đùa quỷ gì vậy ?
Hắc Y Thiên Ma phì cười.
"Sao ? Đẹp không ?"
Nàng ta túm tóc của thứ kia mà giơ ra trước mặt Diệc Nhật.
Hắn xanh cả mặt.
Đó là đầu của hắn.
Gương mặt này. Rõ ràng là của hắn.
"Tôi có rất nhiều câu hỏi đấy." Diệc Nhật đổ mồ hôi.
Cái đầu trên tay bà là tôi, vậy tôi là cái thứ gì ?
Tại sao nó lại liên quan đến việc mất ký ức ?
Và...????
Bà giữ cái đầu tôi làm con mẹ gì !!!?
Hắc Y Thiên Ma bật cười.
"Vật kỷ niệm. Ta dùng nó để giải tỏa những lúc bực bội."
"Tẩn vào đầu ngươi rất vui."
Như bản năng mà Diệc Nhật cảm thấy ớn lạnh.
"Không ấy mình bỏ cái sở thích biến thái đó đi được không ?"
Hắc Y Thiên Ma làm ngơ lời của hắn, thu chiếc đầu của hắn về.
"Đây không phải là lần đầu tiên ta cố gắng tìm hiểu ngươi, và g·iết ngươi."
"Núi Thính Phong chỉ là một trong những lần ta cố gắng giao tiếp với ngươi."
"Thế nhưng lần tiếp theo chúng ta gặp nhau, ngươi lại hoàn toàn quên hết những gì chúng ta trò chuyện."
"Và cứ mỗi lần ta cố gắng gia tiếp với ngươi, mọi việc đều diễn ra như thế."
Diệc Nhật nhướn mày.
"Ý bà là, ký ức của tôi bị hệ thống chỉnh sửa ?"
Hắn nhẹ siết chặt tay.
Hắc Y Thiên Ma gật đầu.
"Bị Bạch Thú chỉnh sửa."
"Hắn muốn đảm bảo con rối của mình chỉ việc làm theo những gì hắn cần thôi."
Một phần lý do mà Hắc Y Thiên Ma bao lâu nay chiến đấu với Minh Nhật, vẫn nghĩ nên để hắn và Như Ngọc quen biết nhau.
Là bởi việc nàng ta biết được, Minh Nhật rất có khả năng trở thành một đồng minh hiệu quả để chống lại Bạch Thú.
Diệc Nhật im lặng.
Có rất nhiều thứ mà hắn đang phải suy nghĩ.
"...Rốt cuộc, Bạch Thú. Hắn là gì ?"
Hắc Y Thiên Ma nhìn Diệc Nhật.
"...Hắn là một con chó muốn cắn nát thế giới của ta."
"...Trả lời nghiêm túc đi." Hắn thở dài.
"Bạch Thú là lý do Hắc Y Hội được tạo nên." Như Nguyệt chen vào.
"Hắn là kẻ mang đến Bạch Dạ. Là kẻ mang đến kết thúc cho thế giới này."
Tay Như Nguyệt dần siết chặt.
"...Xuyên suốt lịch sử, hắn đã luôn gián tiếp điều khiển thế giới này theo ý mình."
"Và mục tiêu của Hắc Y Hội, chính là không để mọi việc không theo ý hắn."
Như Nguyệt nhìn xuống Cô Hoạch Điểu đang chiến đấu với Kim Khuyển.
"Như Vùng Đất Dạ Hoàng này..."
"Nanh móng của hắn đã len lỏi sâu khắp vùng đất này rồi."
Diệc Nhật nhìn xuống theo.
"...Vậy rốt cuộc, hắn muốn gì ở nơi này ?"
Như Nguyệt im lặng một chút.
"...Chiến tranh."
"Hắn muốn một cuộc chiến tại vùng đất này."
"Cuộc chiến của những Yêu Tộc."