Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !?

Chương 430: Khuyển Thần




Chương 430: Khuyển Thần

Y Sương đứng giữa đường phố nơi sau này sẽ là Thiên Vỹ Thành.

Một thành trì trông có phần... bình thường.

Thậm chí là tàn tạ.

"Cảnh vật... Khác thật."

So với Thiên Vỹ Thành phồn hoa, đông đúc.

Thành trì lúc này vắng hơn nhiều.

Y Sương nhìn sang hướng quảng trường.

Không có bức tượng Thiên Vỹ Yêu Hồ ở đó, mà là một Yêu Tộc khác.

Hình dạng giống một loài chim hơn.

Hiển nhiên, lúc này Thống Lĩnh Vạn Yêu không phải là Thiên Vỹ Yêu Vương.

【 O - O : Đây không phải là thời đại phồn vinh của Yêu Tộc. Ngoài một số nơi như vùng đất Dạ Hoàng ra thì các nơi khác, Yêu Tộc vẫn còn rất ít và ẩn giấu rất kỹ ở vùng sông núi 】

【 O - O : Cách thức vào Tổ Yêu Tháp được Yêu Tộc lập ra chính là đến những điểm nhất định chỉ Yêu Tộc mới biết, 】

【 O - O : Cậu chỉ cần tìm đến là được. 】

"Được rồi."

Y Sương gỡ mũ trùm ra.

Chiếc tai mèo trên đầu lập tức vểnh lên.

Đôi mắt mèo lộ rõ.

Chiếc đuôi từ áo cũng thả ra ngoài.

"Tôi vẫn chưa quen với chiếc đuôi này... Cảm giác thật kỳ lạ..."

【 O - O : Awww... Trông cậu dễ thương lắm đó ! Ò v Ó b 】

Nàng ta đã chuyển thành Yêu Tộc trước khi bắt đầu kế hoạch.

Y Sương nhìn sang.

Có một hàng quán không để biển, nhưng đang có rất nhiều người đi vào.

"...Đây rồi."

.

.

.

"Á á á !"

Nhiều Yêu Tộc vẫn đang hoảng loạn chạy đi trong Tổ Yêu Tháp.

Dưới đất là Đại Danh Cô Hoạch Điểu đối đầu với người nhà Khuyển Thần.

Trên trời là Diệc Nhật và Yêu Hồ.

Tổ Yêu Tháp lúc này một mực là hỗn loạn.

Cô Hoạch Điểu nhẹ tiến bước.

Cộc.

Cộc.

Không hiểu tại sao, tại Tổ Yêu Tháp lúc này, trong cảnh hỗn loạn, âm thanh tiếng bước đi của Cô Hoạch Điểu lại rõ vô cùng.

Phừng phừng.



Chiếc đầu chó phồng to đến khổng lồ đối diện Cô Hoạch Điểu.

Trông nàng ta chỉ có kích cõ bằng cái mũi của nó.

Tiếng gầm to lớn vang lên.

Bạo Nhãn Cô Nương lấy tay chắn gió phả vào mặt.

Không khí áp lực vô cùng.

ẦM.

Cô Hoạch Điểu tung một chưởng.

Áp lực đánh bay cái đầu chó.

Khiến chiếc mũi trong giây lát trông như bị đè đến dẹp.

Sau đó b·ị đ·ánh văng ra.

Tông thẳng vào tường tháp, phá vỡ nhiều chiếc cửa sổ.

Nhưng trọng lực của Tổ Yêu Thấp vô cùng lạ kỳ.

Những mảnh vỡ cửa sổ gỗ chi chít giữa không trung ra kia vậy mà lại lơ lửng không rơi xuống.

Bão Nhãn Cô Nương hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Tổ Yêu Tháp có trọng lực vô cùng kỳ lạ.

Nhưng dường như là để bảo vệ người tham gia.

Những giọt nước từ trên đỉnh tòa tháp thì rơi xuống như bình thường.

Nhưng những vật, những con người rơi tự do xuống thì khi gần đến chân tháp.

Trọng lực sẽ chậm lại dần.

Đôi lúc Bão Nhãn Cô Nương cũng tự hỏi ai thật sự là người tạo nên Tổ Yêu Tháp.

Không thể g·iết người, không thể gặp t·ai n·ạn.

Tòa tháp này như làm mọi cách để bảo vệ người bên trong.

Những mảnh vỡ tòa tháp kia, cũng đang chậm rãi mà di chuyển về lại tường tháp để gắn liền lại.

"...Họ thực sự định đánh nhau tại Tổ Yêu Tháp này ư ?"

Nàng ta thở dài.

"Không sợ điều sắp đến sao ?"

Những suy nghĩ vừa chạy trong đầu.

Bão Nhãn Cô Nương đã phải đổ mồ hôi trước cảnh tượng trước mặt.

Ầm ầm.

Kích cỡ quái dị to lớn.

Không to lớn đến nghẹt cả Tổ Yêu Tháp như Yêu Hồ, nhưng cũng to cả chục mét.

Cô Hoạch Điểu đã hiện nguyện hình.

Chiếc đầu chó khổng lồ kia nhe nanh.

"Trông bà nhỏ bé hơn năm xưa rất nhiều đấy, Cô Hoạch Điểu."

"Tin tức có vẻ đúng. Bà đã yếu đi nhiều rồi."

Cô Hoạch Điểu không nói gì.

Phạch.



Lông vũ đen bay khắp trời.

Hình dáng trước mặt là một con yêu thú trông vô cùng kì dị.

Lông vũ đen, nhưng trên mặt cánh có hoa văn trông như họa tiết quần áo của Cô Hoạch Điểu.

Một chiếc cổ chim dài ra, nhưng tại phần đáng lẽ là mặt chim, lại là một mặt người.

Thân thể to lớn, cặp móng vuốt ở chân khổng lồ mà sắc nhọn như chim ưng.

"Chậc. Nếu ta không biết bà, chắc hẳn sẽ coi bà là Ma Tộc với cái hình thù quỷ dị này."

"Gớm ghiếc."

"Không hổ danh là Hắc Y của Yêu Tộc."

Cô Hoạch Điểu không phản ứng với những lời kia.

Dang đôi cánh to lớn kia ra mà phập cánh bay lên.

Cha lấp một khoảng trời to lớn của Tổ Yêu Tháp.

"Chó canh nhà."

"Chắc hẳn không biết tại sao ta lại là tiền tuyến ?"

Uy áp to lớn đến đáng sợ.

Bão Nhãn Cô Nương hiểu được lời Cô Hoạch Điểu vừa nói.

Nhà Chim Diệc, với Đại Danh Cô Hoạch Điểu, có nhiệm vụ chính chính là đương đầu với Ma Tộc ngoại lai.

Tiền tuyến của vùng đất Dạ Hoàng trước Ma Tộc.

Nói về sức chiến đấu, Cô Hoạch Điểu là ứng cử viên sáng giá cho vị trí mạnh nhất.

Kim Khuyển bật cười, hàm nanh hung tợn lập cập vào nhau.

"Ăn mày quá khứ."

"Ngươi nghĩ ta không biết tình hình của Nhà Chim Diệc ?"

"Một mớ bòng bong."

"Tốt nhất là nên chấp nhận một cái kết cho gọn gàng !"

Gương mặt quỷ dị trên cổ chim kia trở nên căm phẫn.

Những chiếc lông vũ bay trên không trung rung ring, sau đó ngưng đọng.

"Câu đó, tốt nhất nên dành cho mạng chó các ngươi."

.

.

.

Tiếng tụng kinh vang vọng một trang viên to lớn.

Một người mặc áo choàng trùm kín, đi vào từ cổng chính.

Hai bên cổng là hai bức tượng đầu chó to lớn, hung tợn.

Tiếng tụng kinh bên trong trang viên vẫn luôn luôn vang vọng.

Tiến vào trong nhà chính.

Người mặc áo choàng kia quỳ xuống.

Bên trong căn nhà, là vô số bức tượng.

Đủ loại tượng, đủ loại hình thái quỷ dị.



Nhiều loại Yêu Tộc khác nhau.

Hỗn tạp.

Những bức tượng đều có mắt được làm từ ngọc đỏ.

Trông như những con mắt đỏ đang lườm kẻ tiến vào.

Tiếng tụng kinh vẫn tiếp tục.

Một bóng hình đang quỳ xuống trước bức tượng giữa điện thờ.

...Một bức tượng quen thuộc.

"Về rồi à ?"

Âm thanh của bóng hình đang quỳ xuống kia thốt lên.

Sau đó nghiêm chỉnh mà ngồi dậy.

Tới lượt người trùm kín mít kia quỳ xuống trước bóng hình đó.

"...Vâng thưa Đại Danh."

Bóng hình kia đứng dậy.

Nhưng lưng vẫn có chút khom.

Một cụ già.

Ông ta quay mặt lại.

Để lộ ra gương mặt của một con chó già.

Nhăn nheo.

Râu tóc bạc phơ.

Nếu không biết vị này là ai, sợ sẽ nghĩ chỉ là một lão già lẩn khẩn.

Đây là Đại Danh của gia tộc Khuyển Thần.

"Ha ha."

"Về rồi thì tốt."

"Thắp một nén nhang, quỳ lạy thần linh."

"Sau đó mau chóng nghỉ ngơi, chúng ta còn việc trọng đại phải làm vào ngày mai."

"Xin tuân mệnh." Người trùm kín mít dập đầu.

Tiếng cười hô hô của lão già kia vang vọng.

Khập khiễng mà bước đi.

Kẻ trùm kín mít kia lấy một nén nhang, thắp lên mà vái lạy.

Đặt nén nhang lên lư hương nghi ngút.

"...Rốt cuộc chúng sinh chỉ là quân cờ cho thần linh."

"Đại Danh, cũng chỉ là quân cờ có giá trị hơn mà thôi."

Kẻ đó thở dài.

Nhìn lên bức tượng khổng lồ.

Đầu của một con mãnh thú hung tợn..

Không sai vào đâu được.

Hắn đã thấy ở gia tộc chim Diệc và Gia tộc Miêu Cổ.

Đây là một bức tượng thờ kẻ tạo nên Bạch Dạ.

Bạch Thú.