Chương 386: Bảo Mệnh Phù Vẫn Còn
"Nghe tin gì chưa ! Công tử nhà chim Diệc b·ị s·át h·ại !"
"C·hết rồi ! Tim ngừng đập ! Thân xác đầy v·ết t·hương !"
"Đáng sợ thật ! Nhà chim Diệc mà cũng dám động thủ !"
Thành Can Hạc lúc này đang bàn luận sôi nổi.
Như Nguyệt và Bão Nhãn Cô Nương cùng rất nhiều người thuộc Nguyệt Hoa Lâu lúc này cũng đến xem.
"Ôi...! Sao lại có chuyện như thế này."
Hà Thành Chủ không khỏi đổ mồ hôi, trong lòng lúc này bồn chồn, hoảng sợ.
Công tử nhà chim Diệc c·hết tại thành Can Hạc !
Gì chứ !?
Suy nghĩ thế nào nhà chim Diệc cũng sẽ đổ một phần tội lên đầu ông !
Như Nguyệt và Bão Nhãn Cô Nương trong lòng lúc này cũng vô cùng bất ổn.
Đặc biệt là Như Nguyệt.
Chuyện gì vậy...?
Tinh thần của nàng lúc này đang chấn động.
Mồ hôi chảy ra.
Con mắt như mất hồn.
Bão Nhãn Cô Nương lúc này thì vô cùng lo lắng.
"...Sớm thôi, nhà chim Diệc sẽ đến thànH Can Hạc."
Nàng nhìn sang Như Nguyệt.
"...Như Nguyệt, cô ổn chứ ?"
Trông nàng ta vô cùng bất ổn.
Da mặt xanh xao, đôi mắt mất hồn.
"...Ta ổn." Như Nguyệt trả lời.
Sau đó rời đi.
"Này ! Như Nguyệt !"
"Như Nguyệt !"
Nàng như thể không nghe thấy Bão Nhãn Cô Nương nói gì.
Cứ vậy bước đi.
Như thể người mất hồn.
.
.
.
Miêu Nhi không dám xuất hiện lúc này, chỉ có thể đứng từ xa, dùng thuật ẩn thân của Miêu Tộc để che giấu bản thân.
Tâm trạng của nàng lúc này cũng vô cùng phức tạp.
Tay nàng siết chặt.
"Tiểu thư. Nên về."
"Nơi đây ở lâu không tốt."
Hai người áo đen lúc này mới dẫn nàng đi.
Miêu Nhi chần chừ.
Về...?
Nàng thực sự nên về sao ?
Miêu Nhi đứng sững lại.
"Tiểu thư...!"
Tên áo đen kia kéo tay nàng.
Miêu Nhi chống cự.
Không biết.
Nhưng lúc này, nàng không muốn trở về.
"Mau bỏ ta ra !" Miêu Nhi quát lên.
Không được.
Nếu nàng rời đi lúc này.
Mọi cố gắng của nàng xem như kết thúc.
Trong thoáng chốc, Miêu Nhi như nhìn được tương lai của mình.
Gả cho một người nàng không yêu.
Tiếp tục bị điều khiển bởi người khác.
Những sợi dây vô hình trói buộc chặt toàn thân thể nàng.
Nội tâm nàng như hoảng sợ.
Cố gắng chống cự.
"C·hết tiệt ! Tiểu thư ! Người đừng có quá đáng !"
Một tên tức giận mà tóm chặt cổ tay nàng.
"...Đã đến thành Can Hạc, sao không ghé thử Nguyệt Hoa Lâu ?"
"Việc gì phải vội vàng ?"
Hai tên áo đen giật mình.
Miêu Nhi cũng hoảng sợ.
Bị phát hiện rồi !?
Không thể nào ?
Thuật ẩn thân của nhà Miêu Cổ không phải là thứ có thể dễ dàng bị tìm ra !
Đứng trước họ là hai bóng người nữ nhân.
Bão Nhãn Cô Nương rít một hơi.
"Diệc công tử vừa bị á·m s·át tại thành Can Hạc. Tạm thời không cho phép có người rời khỏi thành."
"Mong các vị thông cảm, vui lòng theo ta."
Sát khí từ Bão Nhãn Cô Nương tỏa ra.
Thật sự nếu không làm theo, chúng sẽ c·hết.
"Nguy to rồi...!" Hai tên áo đen nghĩ thầm.
Bây giờ dù cho họ có chạy cũng để lại đầu mối cho thành Can Hạc điều tra.
C·hết tiệt.
Một tên liếc nhìn Miêu Nhi.
Nếu con khốn này không nhất quyết phải nhìn xem, chúng ta đã có thể t·ẩu t·hoát rồi !
"Ngươi không thể đâu."
Tên áo đen giật mình.
Nhìn người bên cạnh Bão Nhãn Cô Nương.
Đang bị làn khói của nàng ta che phủ gương mặt.
Thế nhưng cặp mắt ngọc phát sáng kia hiện lên xuyên qua làn sương mù.
"...Ngươi sẽ nói hết những gì các ngươi biết cho ta."
Cặp mắt xanh ngọc trong giây lát chuyển sang màu hồng.
Hai tên áo đen run rẩy.
Miêu Nhi cũng không khỏi hoảng sợ.
Nàng nhận biết màu mắt đó là gì.
【Mị Thuật Yêu Hồ】
【Chuyện Thiên Hạ Trót Lòng Kể Nhi Nữ】
"A...A..."
Hai tên áo đen như trở nên lú lẫn.
Lẩn thẩn mà bước đến hai người kia.
"Đừng để chúng c·hết quá sớm."
"Moi hết những gì có thể. Tác dụng của Mị Thuật kéo dài khoảng 3 giờ."
Như Nguyệt nói với Bão Nhãn Cô Nương.
"Rõ rồi."
Bão Nhãn Cô Nương phà ra một làn khói.
Hai kẻ kia bước đi vào làn khói mà tan biến.
"Còn ngươi."
Miêu Nhi giật mình.
Hai người kia đang nhìn nàng.
Người nữ kia bước ra khỏi làn khói.
Miêu Nhi lập tức nhận ra ngay.
Nàng từng gặp qua người này trong một lần hội họp của Ngũ Đại Gia Tộc.
Là sứ giả của Dạ Hoàng.
Vu nữ Như Nguyệt.
Ánh mắt Như Nguyệt đã trở về màu xanh ngọc.
Gương mặt nàng có chút tâm sự.
Cuối cùng nàng lại nhắm đi đôi mắt của mình.
Tay nàng nâng cằm Miêu Nhi.
Sau đó áp sát lại gần.
"Ngươi..."
"Có mùi của hắn."
Chiếc mũi của loài hồ ly vẫn vô cùng thính.
Nàng nhận ra ngay mùi của Diệc Nhật.
Thân thể hắn luôn toát ra một mùi hương kì lạ, khác hẳn với bất kì ai nàng gặp qua.
Có chút nhẹ nhàng, có chút thoải mái...
Cảm nhận được một chút mùi hương đó, như khiến nàng điềm tĩnh lại một chút.
"...Ý cô là Diệc Nhật ?"
Gọi hẳn tên cơ à.
Như Nguyệt lườm nàng ta.
"Cô ta là tiểu thư nhà Miêu Cổ." Bão Nhãn Cô Nương rít tẩu thuốc.
"Xem ra lời đồn công tử nhà chim Diệc bắt cá hai tay là có thật."
"Nói bậy ! Ta không có mối quan hệ như vậy với hắn !" Miêu Nhi đáp ngay.
Như Nguyệt lộ ra vẻ mặt lạnh lùng.
"Ta không quan tâm."
"Khục...!!" Miêu Nhi hoảng hốt.
Tay nàng đã bóp chặt cổ Miêu Nhi.
"Ngươi biết gì về c·ái c·hết của Diệc Nhật ?"
Miêu Nhi đổ mồ hôi.
"Hắn chưa c·hết !"
"Nhất định chưa c·hết !"
"Khục...!"
Miêu Nhi không thở được.
Lời nói của nàng ngay lập tức khiến cả hai người họ bất ngờ.
"Ý ngươi là sao ? Thi thể của công tử nhà chim Diệc vẫn còn đang được Hà thành chủ bảo quản." Bão Nhãn Cô Nương tỏ vẻ khó hiểu.
"Nói tiếp đi." Như Nguyệt thả nhẹ tay mình, không bóp chặt cổ nàng nữa.
Miêu Nhi cố lấy lại hơi thở.
"Bảo Mệnh Phù !"
"Trên người hắn có Bảo Mệnh Phù ! Chính tay ra trao cho hắn !"
"Hai người xem nó có được kích hoạt hay không !?"
Như Nguyệt và Bão Nhãn Cô Nương đều nhìn nhau sững sờ.
Bảo Mệnh Phù sau khi kích hoạt sẽ có một luồng hào quang vô cùng đặc trưng tỏa ra, dù cho người kia có c·hết.
Ban nãy nếu Diệc Nhật bị t·ấn c·ông chí tử, Bảo Mệnh Phù nhất định sẽ được kích hoạt.
"...Bão Nhãn Cô Nương, cùng ta đi xem thử t·hi t·hể của Diệc Nhật."
"Được."
Hai người ngay lập tức rời đi.
Phải sớm kiểm tra việc này.
"Khoan đã !"
Miêu Nhi nắm tay áo Như Nguyệt lại.
"Ngươi muốn gì ?"
Nàng nhìn Miêu Nhi.
"...Để ta đi cùng hai người !"
Bão Nhãn Cô Nương và Như Nguyệt nhìn nhau.
"Như Nguyệt, nàng ta là người của nhà Miêu Cổ. Chính là địch nhân."
Như Nguyệt lắc đầu.
"Không sao."
"Để nàng ta đi theo."
Bão Nhãn Cô Nương nghe vậy, chỉ thở dài.
Gương mặt Như Nguyệt lúc này...
Rất khác thường ngày.
Bão Nhãn Cô Nương cảm nhận được rất nhiều cảm xúc từ nàng hôm nay.
Trái với mọi khi.
Hôm nay nàng lo lắng, nàng u buồn, nàng mong chờ, nàng hồi hộp.
Nhưng cũng lạnh lùng hơn rất nhiều.
Như thể có một cơn thịnh nộ đang được nung nấu trong lòng nàng.
Rít một hơi thuốc rồi phà ra.
Bao phủ cả ba người.
Ngay sau đó, cả ba đã biến mất.
.
.
.
Hắc Miêu lúc này vẫn đang ẩn nấp trên nóc một tòa tháp.
Thở hổn hển.
Bàn tay của nàng lúc này hoàn toàn hóa đen.
Khí vận nàng tích góp bấy lâu nay đã dùng hết để thi triển kết giới.
Nàng chỉ giữ lại khí vận đủ cho mình không thành màu đen, để nó ở màu trắng.
Thứ sức mạnh nàng vừa đối mặt...
Chỉ một đòn mà đánh bại toàn bộ đoàn đội của nàng.
"Hự...!"
Máu độc bắn ra khỏi miệng nàng.
Cơ thể Hắc Miêu đau đớn.
Bàn tay đen xì kia đã không còn tỏa sáng kim quang nữa.
"...Phải mau dẫn mọi người về."
Nàng cố gắng đứng dậy.
Triệu hồi Thái Bạch Kim Tinh quả thực vẫn là quá sức.
Thế nhưng.
Hắc Miêu đứng bất động.
Mắt trợn to.
Chuyện gì vậy ?
Một cảm giác sợ hãi nung nấu trong lòng nàng.
Đến mức nàng không của động được.
Đầu nàng chầm chậm mà ngẩng lên.
Lơ lửng giữa không trung.
...Là Bộ Pháp nhà chim Diệc ?
Một người phụ nữ với mái tóc đen dài gần như che đi cả thân thể.
Không thể nhìn gì từ đôi môi đánh lớp son đen của nàng ta.
Hắc Miêu hoảng sợ.
Bầu trời ban chiều lúc này xám xịt trong mắt nàng.
"...C...C..."
Hắc Miêu không nói nên lời.
Người kia cũng không nói gì.
Tất cả những người trong kết giới trừ vị kia.
Lập tức tan biến.
Ngay sau đó, kết giới dần tan biến.
Vị kia cũng chỉ nhẹ nhàng tan biến khỏi nơi đây, như chưa từng xuất hiện.