Chương 384: Thái Bạch Chiếu Mệnh
Huệ Bỉ Thọ Minh Tưởng.
Minh Tưởng được đặt tên theo vị phúc thần của vùng đất Dạ Hoàng.
Bởi vì năng lực đặc biệt mà Huệ Bỉ Thọ Minh Tưởng ban cho người sở hữu.
【Đôi Mắt Phúc Thần】
Đôi mắt của Hắc Miêu lúc này khi nhìn, sẽ thấy được những thứ kẻ khác không hề thấy.
Khí vận.
May mắn của một người, độ ưu ái mà Thiên Đạo dành cho một người.
Trong mắt Hắc Miêu, mỗi một người đều có một luồng khí tỏa ra tượng trưng cho khí vận của họ.
Màu sắc của luồng khí vận kia thay đổi dựa theo may mắn của một người.
Xui xẻo là đen.
Bình thường là trắng.
May mắn là Vàng.
Và...Được Thiên Đạo che chở.
Màu Hồng.
Thế nhưng nàng không hiểu được.
Hắc Miêu nhìn Diệc Nhật.
Tên này khiến nàng nghi ngờ khí vận mà mình nhìn thấy.
Vận khí của hắn... Không phải là hồng hay chậm chí là vàng.
Tuyệt đối đen.
Thế nhưng tại sao có thể thoát c·hết khỏi phi dao kia ?
Một Đấu Sứ bình thường đáng lẽ đ·ã c·hết dưới phi dao đó rồi.
Bởi lẽ phi đao đó dưới tác động của Huệ Bỉ Thọ Minh Tưởng.
Chắc chắn chí mạng.
Chắn chắn chính xác.
Chất độc bên trong phi dao đó cũng đủ g·iết c·hết Chiến Tướng nếu không phòng bị.
Việc Diệc Nhật vẫn ổn đã vô cùng phi phàm rồi.
Với vận khí màu đen, hắn không thể nào thoát c·hết do may mắn.
Chỉ có thể là tu vi giúp hắn thoát c·hết.
Tên này... Chiến Tướng đỉnh phong sao...? Trẻ tuổi như vậy, không thể nào.
Nàng cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Những người có khí vận màu đen, mọi việc đều không êm xui.
Tu luyện không tốt, tình cảm không tốt, ra đường đạp cứt chó là hiển nhiên.
Làm thế nào hắn lại trở thành kỳ tài Chiến Tướng ?
Đôi tay nàng đang tỏa sáng kim quang.
Đây là kỹ năng của nàng khi sử dụng Minh Tưởng.
【Chiếm Đoạt: Vận Mệnh】
Như cái tên, khả năng đặc thù của kỹ năng này chính là.
Chiếm đoạt khí vận.
Vô số luồng khí vận vẫn đang bay đến bàn tay nàng.
Lơ lửng như những sợi tơ vàng bện quanh cánh tay nàng.
Hắc Miêu không phải tên thật của nàng.
Nhưng nó là cái tên được mọi người gọi nàng từ bé.
Một phần do bộ lông của nàng khi mang hình dáng loài mèo.
Một phần là do...
Khí vận của Hắc Miêu từ bé, đã luôn là màu đen.
Từ bé, cha mẹ mất ngay khi nàng chào đời.
Gia tộc Miêu Cổ đem nàng đi gặp một trưởng lão thuộc gia tộc Tam Túc Ô, nổi tiếng với tài đoán mệnh.
Vì vị trưởng lão kia nợ gia tộc một ân huệ lớn, nên chấp nhận giúp họ.
Ngay khi thấy nàng, ông ta đã lắc đầu.
"Đứa trẻ này... Trời sinh đã có mệnh số Đại Hung."
"Sao Thái Bạch chiếu mệnh."
"Cả đời chỉ mang lại tai họa cho chính mình và gia tộc."
"Nhất định sẽ c·hết sớm."
Sau khi nghe xong thì sắc mặc gia tộc đều đại biến.
Thậm chí nhiều người trong gia tộc muốn lập tức g·iết c·hết nàng tại đó.
May mắn là vị trưởng lão kia bảo rằng không nên.
Vẫn còn cách để giữ nàng sống, lại đem lại may mắn cho gia tộc.
Đó chính là để nàng luyện được Huệ Bỉ Thọ Minh Tưởng.
Minh Tưởng mà vị trưởng lão kia sở hữu.
Khí vận của một đời người không dễ thay đổi.
Muốn thay đổi nó, ngoài sự can thiệp từ thần linh.
Chỉ có thể đoạt lấy Khí Vận từ kẻ khác.
Từ đó mà Hắc Miêu theo học vị trưởng lão kia nhiều năm.
Cuối cùng hoàn thiện được phiên bản Huệ Bỉ Thọ Minh Tưởng của riêng mình.
Nàng trấn áp vận khí của bản thân bằng cách chiếm đoạt khí vận của kẻ khác.
Nhiều mục tiêu mà nhà Miêu Cổ nhắm vào đều có cho mình khí vận màu vàng.
Giết một kẻ mang khí vận vàng trở lên vô cùng khó.
Xui xẻo cho chúng, nàng có thể chiếm đoạt đi khí vận của chúng tạm thời trước khi g·iết chúng
Thông thường, kỹ năng của nàng chỉ có thể tạm thời chiếm đoạt đi khí vận.
Nhưng nếu chúng c·hết trước khi khí vận được trả về.
Nó sẽ thuộc về nàng.
Vì lẽ đó mà khí vận của nàng hiện tại đã là màu vàng kim, qua bao năm tháng g·iết và chiếm đoạt những kẻ nhà Miêu Cổ nhắm vào.
Chỉ đáng tiếc là khí vận màu hồng không dễ có như vậy.
Dù nàng có chiếm đoạt bao nhiêu màu vàng kim cũng không thể biến bản thân thành màu hồng.
Một phần lý do nhà Miêu Cổ dám liều lĩnh g·iết c·hết Diệc Nhật, âm mưu lật đổ Dạ Hoàng cũng là vậy.
Bởi vì có con mèo đen mang lại xui xẻo cho những kẻ chúng nhắm đến.
Đặc biệt là họ ngày càng manh động, bởi vì thứ khí vận trấn áp được Hắc Miêu đã biến mất rồi.
Khí vận màu hồng.
Nàng chỉ từng gặp duy nhất một người mang khí vận màu hồng.
Đó chính là Dạ Hoàng đời trước.
Bởi vì sự tồn tại đó mà nhà Miêu Cổ và cả Tam Túc Ô mới ngoan ngoãn chịu phục.
Sự biến mất của kẻ có khí vận của Thiên Đạo đã khiến họ hành động.
Và bây giờ.
Phi đao trên tay nàng được thả ra.
Cũng bởi vì thế.
Mọi kẻ ngáng đường gia tộc Miêu Cổ.
Đều không thể nào tránh khỏi c·ái c·hết.
Những phi đao kia rơi tự do xuống.
Không hề nhắm để phóng vào Diệc Nhật.
Bởi vì không cần thiết.
Miêu Nhi hoảng sợ.
Nàng biết điều này nghĩa là gì.
Tay nàng bắm chặt Diệc Nhật.
"Diệc Nhật ! Tuyệt đối đừng khinh thường Hắc Miêu tỷ tỷ !"
"Chỉ cần ngươi sơ suất, ngươi nhất định sẽ c·hết !"
"Chạy ! Tuyệt đối đừng chiến đấu !"
Miêu Nhi cắn răng.
Nàng không biết.
Nàng không biết có cách nào để đối phó với Hắc Miêu tỷ.
Thâm chí trong đầu nàng đang xem việc này là bất khả thi.
Chỉ có thể hi vọng tu vi của hắn đã đủ để tránh thoát được một kiếp này.
Tên ngốc này ! Nếu chịu bỏ chạy sớm thì còn có cơ hội !
Bây giờ đối mặt với Hắc Miêu tỷ, đường sống không còn !
"Miêu Nhi..." Hắc Miêu lắc đầu.
Những phi dao kia rơi xuống.
Bằng một cách thần kỳ nào đó, lại v·a c·hạm vào đủ nơi.
Trượt quanh, bật nảy giữa vô số kiến trúc của nơi này một cách vô cùng ma mị
Cuối cùng đều phóng đến nhắm vào đầu Diệc Nhật.
Tuyệt đối không cho hắn một con đường sống.
"Ầy..."
Diệc Nhật phất tay.
【Kim Cang Hộ Thể】
Âm thanh kim loại chói tai vang lên.
Vô số phi dao của Hắc Miêu vừa chạm vào thân thể của Diệc Nhật đã bị phá hủy.
"Chút ít trò vặt, không đủ lấy cái mạng của kẻ sánh ngang với thần tiên như ta."
Áo bào bay phấp phới.
Bàn tay niệm ấn trước ngực, một tay vẫn đang giữ lấy Miêu Nhi.
Phong thái của Diệc Nhật lúc này quả thật mang vóc dáng tiên nhân.
Miêu Nhi cũng không khỏi trợn tròn mắt.
Không tin vào thứ nàng vừa thấy.
Những phi dao vừa rồi không đơn giản là phi dao.
Mỗi một phi dao, đều mang theo khí vận vàng kim của một kẻ mà Hắc Miêu từng g·iết !
Đây chính là nguồn gốc cho những vật mang lại vận may cho chủ.
Bụi kim loại từ những phi dao bay tứ tung.
"Hụ..."
"Khặc khặc khặc !!!"
Bụi kim loại lọt vào mũi hắn !
Diệc Nhật ho sù sụ.
"Ái !" Miêu Nhi hét lớn.
Diệc Nhật bởi vì ho sù sụ mà không giữ hai người họ trên không được, mém tí nữa là rơi xuống.
Mẹ kiếp, thế mà cũng dính, nhục thật.
Mất hết cả vẻ ngầu lòi.
Hắc Miêu cũng trợn to mắt.
Rõ ràng là khí vận màu đen, làm cách nào mà đến tận bây giờ hắn vẫn chưa c·hết ?
Những phi dao kia đều được nàng đan khí vận vào, lúc này bị phá hủy thì luồng khí vận của chúng cũng tiêu tán ra ngoài.
Hắc Miêu giơ tay ra mà thu hồi những khí vận đang tiêu tán đó vào bàn tay của mình.
"Diệc Nhật..."
"Ngươi... Không hề tầm thường."