Chương 365: Dạ Hoàng
Diệc Nhật nhìn ánh mắt của Như Nguyệt.
Đẹp thật đấy.
Con mắt này, nhất định không phải là tự nhiên có.
Bên trong con ngươi là nhiều ấn ký kì lạ lơ lửng bên trong tròng mắt.
Hắn cảm nhận được một thứ gì đó kỳ lạ về con mắt này.
"Hệ thống." Diệc Nhật nghĩ thầm.
Ngay lập tức hệ thống đã hoạt động, dò xét đôi mắt của Như Nguyệt.
【 Không thể dò xét...】
【 Đang thử lại...】
【 Không thể dò xét...】
【Không tra được thông tin đối tượng.】
【Thông tin đối tượng đã bị hạn chế bởi Dạ Hoàng.】
【Không tra được thông tin đối tượng.】
【 Đối tượng đã được một ai đó che giấu thông tin một cách tuyệt đối. 】
Quỷ gì ?
Dạ Hoàng đặc biệt khóa nàng ta kỹ càng đến vậy sao ?
Lại còn che giấu tận 2 lớp.
Như Nguyệt nhận ra ánh mắt của Diệc Nhật đang nhìn đôi mắt nàng.
Liền vội nhắm mắt lại.
Người này... Biết về đôi mắt của nàng sao ?
Diệc Nhật nhận ra cử động đó, cũng không nói gì.
Chắc hẳn là nàng ta nhận ra mình đang dò xét rồi.
Hắn giả vờ nhìn quanh.
Nguyệt Hoa Lâu lúc này đã vô cùng đổ nát.
Lửa cháy, cột đổ.
Hắn liếc nhẹ vào một bên tường của Nguyệt Hoa Lâu.
Không nói gì.
Chỉ mỉm cười.
"Nơi đây không tiện để bàn đại sự."
"Bão Nhãn Cô Nương có nơi nào khác chúng ta có thể trò chuyện không."
Hắn nhìn sang Như Nguyệt.
"Có vị cô nương này cùng nói chuyện thì càng tốt."
Bão Nhãn im lặng mà nhìn Như Nguyệt.
Quyết đinh việc này không nằm ở nàng mà là Như Nguyệt.
"...Được."
"Phiền Bão Nhãn Cô Nương lựa một chỗ phù hợp cho chúng ta trò chuyện."
Ngay sau đó, mọi người rời đi.
Giải theo tên Phong Yêu đã bị khóa chặt.
.
.
.
Tên áo đen lúc này tim đập bình bịch.
Ban nãy...!
Hắn cảm nhận được !
Tên công tử nhà chim Diệc đó nhìn hắn xuyên qua bức tường !
Ban nãy hắn cảm thấy khí tức Phong Yêu bị yếu đi và khóa chặt, lập tức nhận ngay mà rút lui về.
Tất cả những người khác đều đã bị Nguyệt Hoa Lâu bắt giữ.
Tại sao...?
Tên đó không chỉ điểm mình ?
Hắn đổ mồ hôi.
Nhà chim Diệc...
Rốt cuộc đứng về phe ai ?
Chỉ chốc lát, hắn rời đi.
Biến mất khỏi khu vực Thành Can Hạc.
"Phải bẩm báo với đại nhân...!"
.
.
.
"Bão Nhãn Cô Nương ! Mọi việc xong rồi sao ?"
Hà thành chủ bất ngờ.
Nhìn thấy vài người của Nguyệt Hoa Lâu đang tiến đến phủ thành chủ.
"Vâng. Nhờ có Vu Nữ Như Nguyệt mà mọi việc vô cùng dễ dàng."
Hà thành chủ nhanh chóng hành lễ với Như Nguyệt.
Luận vai vế, vị trí của Như Nguyệt đã cao hơn một thành chủ cỏn con như hắn nhiều.
Như Nguyệt chỉ lắc đầu ngăn ông lại.
"Hà thành chủ không cần như vậy."
Khách sáo vài câu, cuối cùng Hà thành chủ cũng đành phải nghe theo Như Nguyệt mà đối xử bình thường hơn.
"Thế nàng cùng Vu Nữ Như Nguyệt và...Một vị công tử nhà chim Diệc ?"
"Có việc gì tìm ta sao ?"
"Thật ngại quá, Nguyệt Hoa Lâu tạm thời có chút hư hại, không tiện tiếp khách. Tiểu nữ muốn mượn một căn phòng trong phủ để bàn bạc." Bão Nhãn Cô Nương nhẹ cười.
"Ha ha ha ! Được thôi ! Mời mọi người vào !"
Hà thành chủ nhanh chóng mà đón khách.
Ông cũng không hỏi nhiều.
Chuyện liên quan đến Dạ Hoàng, ông không muốn trêu vào.
Cứ vậy mà mọi người tiến vào.
"Mọi người ở đây một chút, ta cho người chuẩn bị phòng cho mọi người bàn việc."
Sau đó thì Hà thành chủ vội rời đi.
Phục vụ nhân vật quan trọng, ông cũng phải chu đáo.
Diệc Nhật vừa vào vừa nhìn xung quanh.
"Chà... Vị Hà thành chủ này có vẻ thương dân."
Bão Nhãn Cô Nương nhìn sang Diệc Nhật đang nhìn ngắm xung quanh cảm thấy thú vị.
"Tại sao công tử nói vậy ?"
Diệc Nhật chỉ lên các bức tường.
"Kiến trúc cũ, có vẻ là cổ hơn cả tuổi đời của thành chủ. Dù cho dùng chất liệu quý hiếm nên vô cùng bền thì hẳn không phải là do ông ta dùng tiền xây lại."
Lại nhìn sang các bức tranh, vật trang trí trong phủ.
"Tất cả đồ ở đây đều không đủ cổ để gọi là đồ cổ mắc tiền, không đủ mới để gọi là do ông ta mua."
"Chất liệu cũng không phải loại thượng hạng."
"Về cơ bản nhìn qua sẽ thấy là một vị thanh liêm."
Bão Nhãn Cô Nương nhẹ rít tẩu thuốc mà mỉm cười.
"Tiền bạc có thể tiêu vào nhiều thứ mà."
"Ví dụ như...thanh lâu ~"
Diệc Nhật cười trừ.
Ừ thì hắn có nhìn thấy ông ta ở thanh lâu thật.
"Nghe cũng hợp lý, nhưng không phải."
"Ta có thấy ông ta ở thanh lâu rồi, uống rượu cũng chỉ ở mức vừa phải."
"Không quá rẻ tiền để xấu mặt thành chủ, nhưng cũng không phải loại xa xỉ."
"Cũng không có vị nữ nhân nào ve vãn ông ta, chắc chắn là không nuôi gái."
Bão Nhãn Cô Nương phà hơi thuốc.
"Mong công tử lựa lời một chút."
"Là lỗi ta." Diệc Nhật cúi đầu.
Lỡ miệng thật.
"...Thành Can Hạc là một nơi quan trọng của vùng đất này."
Như Nguyệt lên tiếng.
"Nơi duy nhất giao thương với bên ngoài."
"Nếu nói ra, chắc chẳn số người muốn mua chuộc ông ấy sẽ không ít."
Đôi mắt nàng nhẹ mở.
"Nhưng thực sự...Ông ta sống một đời liêm khiết."
Cả hai đôi mắt đều tỏa sáng, với ký tự trong đôi mắt xoay vòng.
Nàng đang nhìn cả quá khứ và tương lai của Hà thành chủ.
"Nhân tiện đây."
Như Nguyệt lấy từ trong tay áo ra một quyển sổ.
"Đây là danh sách người có chức vụ cao nên giữ lại của Thành Can Hạc. Những ai không có tên thì hãy đổi người."
"Lệnh của Dạ Hoàng."
Như Nguyệt lấy thêm một lệnh bài mà đưa cho Bão Nhãn Cô Nương.
Nàng cầm lệnh bài lên mà đổ mồ hôi.
Thứ này... Quá trân quý.
Thấy lệnh bài như thấy Dạ Hoàng.
Vậy mà vị Dạ Hoàng hiện tại lại đưa cho Như Nguyệt.
Đủ để chứng minh hắn ta tin tưởng Như Nguyệt đến mức độ nào.
"...Tôi sẽ làm việc ngay."
"Cảm ơn cô." Như Nguyệt gật đầu.
Diệc Nhật nhìn Như Nguyệt.
"...Cô nương này, tại sao lại có lệnh bài của Dạ Hoàng ?"
Như Nguyệt định lên tiếng, đã có Bão Nhãn Cô Nương nói thay.
"Vu Nữ Như Nguyệt chưa đến Thành Sinh Nữ nên chắc là công tử chưa biết."
"Nàng là người của Dạ Hoàng, có trọng trách truyền lệnh của ngài."
"Thời gian qua nàng tạm ở tại Thành Can Hạc vì một vài công việc, sắp tới sẽ đến các thành khác của Dạ Hoàng."
"Vậy sao." Diệc Nhật có chút bất ngờ.
Nếu như lời Bão Nhãn Cô Nương nói, manh mối tìm đến Dạ Hoàng tốt nhất chính là nàng.
Diệc Nhật khoanh tay mà nhìn Như Nguyệt, lại càng tò mò.
"Có thể cho tôi biết Dạ Hoàng là người như thế nào không ?"
"Công tử...!" Bão Nhãn Cô Nương ngăn lại.
Mọi thông tin về Dạ Hoàng là tuyệt mật.
Đặc biệt là với nhà chim Diệc.
Gia tộc đang muốn lật đổ Dạ Hoàng nhất.
Như Nguyệt im lặng không nói gì.
"...Xin lỗi, là ta lỗ mãng." Diệc Nhật gãi đầu.
Cũng đúng.
Làm sao mà moi thông tin dễ vậy được.
"...Dạ Hoàng là một người cô độc."
Diệc Nhật giật mình.
Nói thật sao ?
Hắn im lặng mà lắng nghe.
"...Một người làm mọi thứ vì giấc mơ của mình."
"Mặc cho cái kết của bản thân có lẽ sẽ không tốt đẹp gì."
Nàng mỉm cười.
"Nhưng ta nghĩ."
"Dạ Hoàng nhất định sẽ thực hiện được giấc mơ của mình."