Chương 362: Vẫn Nở Hoa
Như Nguyệt ngâm nga lời ca của bài hát Hoa Trong Bùn.
Bài hát vốn dĩ là một bài nhạc không lời cổ xưa.
"Đóa hoa bình dị kia nở rộ dưới ánh trăng..."
"Liệu có chăng ai muốn yêu thương nàng ?"
Bão Nhãn Cô Nương nhìn sang Như Nguyệt.
Giọng ca của nàng khiến vô số kẻ áo đen đã bị Nguyệt Hoa Lâu hoàn toàn khống chế phải ngây ngẩn.
"...Bài hát này, có lời sao ?"
Như Nguyệt lắc đầu.
"...Trước đây thì không."
Mắt nàng lại nhắm lại.
"...Từ thời điểm này, ta nghĩ sẽ có."
Nàng tiếp tục chơi đàn.
Vừa đàn, vừa hát.
Khiến cả những kẻ áo đen vừa đánh đã bại, cùng những người của Nguyệt Hoa Lâu đều si mê mà lắng nghe.
Phong Yêu nhìn nàng, nghiến răng.
"Nếu như những lời trong lòng đã quá phức tạp để nói ra..."
"Thì chẳng thà im lặng sắm vai kẻ câm."
ẦM.
Giật mình.
"ỐI !"
Mọi người trong Nguyệt Hoa Lâu lúc này hoảng loạn.
Bão Nhãn Cô Nương trợn tròn mắt.
"Như Nguyệt...! Chuyện gì vậy !?"
"Không phải ngươi bảo bắt được Phong Yêu là đã xong rồi sao !?"
Ánh trăng đi theo bóng người nam nhân tựa như thần tiên mà rơi xuống từ đỉnh tòa Nguyệt Hoa Lâu lọt thỏm vào trong.
Hạ xuống sân khấu, cùng tay áo phất phới như đôi cánh.
Như Nguyệt mở to mắt.
Nhìn bóng người nhẹ nhàng mà phi thân xuống.
"Sao vậy...?"
"Không hát nữa sao?"
Hắn mỉm cười nhìn mọi người xung quanh đều đang sững sờ nhìn hắn đứng giữa đ·ống đ·ổ n·át.
Không có một chút mảy may thương tích.
Đôi mắt ngọc của Như Nguyệt lúc này khóa chặt vào hắn.
"Người này...?"
Dù nàng có cố gắng đến mấy, đôi mắt của nàng cũng không thể nhìn thấu tương lai của người này.
Con số không.
Nàng không thể biết dù chỉ một tí gì về hắn.
Như thể trước khi hắn xuất hiện trước mặt nàng, hắn không hề tồn tại.
Diệc Nhật nhìn xung quanh.
Cảnh tưởng vô số người áo đen b·ị b·ắt giữ.
...Mẹ kiếp.
Thế lực của Dạ Hoàng đáng sợ vậy.
Ta cứ tưởng sẽ có ẩ·u đ·ả ở trong đây.
Thế mà khi ta hạ phàm là sẽ ở giữa cuộc ẩ·u đ·ả rồi.
Sau đó tùy tình hình mà ra tay hỗ trợ Bão Nhãn lấy lòng, điều tra tung tích của Dạ Hoàng.
Hoặc hỗ trợ Miêu Cổ trấn áp người của Nguyệt Hoa Lâu.
Thế quái nào tất cả các ngươi đều đã bị người của Dạ Hoàng trấn áp rồi ?
"Ngươi...Bộ trang phục đó...?"
"Là công tử nhà chim Diệc ?"
Bão Nhãn Cô Nương tất nhiên sẽ nhận ra trang phục mà hắn đang mặc.
Diệc Nhật mỉm cười.
Ngồi bệch bên cạnh Như Nguyệt đã ngừng gảy đàn.
Đôi mắt ngọc của Như Nguyệt mở to mà nhìn hắn.
Nàng không muốn nhìn thế giới này, là vì nàng đã nhìn thấu nó.
Thế nhưng lúc này, dù chỉ một tí, nàng cũng không hiểu thế giới mà Diệc Nhật đang hiện hữu.
"Nàng nhìn thấy được sao ?"
"Xem ra lời đồn cũng chỉ là lời đồn."
Hắn mỉm cười.
"Ngươi...là ai?"
Như Nguyệt đang có tâm trạng vô cùng hỗn loạn.
Một nữa là sợ hãi.
Sợ hãi về thứ nàng không biết đến.
Một nữa...
Là hiếu kì...!
Vẫn còn thứ đôi mắt của nàng không thể nhìn thấu !?
Diệc Nhật mỉm cười.
"Ta là ai không quan trọng."
Tay hắn bắt đầu gảy đàn.
Như Nguyệt nhận ra ngay.
Là bản nhạc nàng vừa đánh.
Thế nhưng...?
Thậm chí nàng cảm giác được nó còn hoàn mỹ hơn cả lúc nàng đánh ?
Thậm chí có những đoạn không có trong nhạc phổ...!?
Lời ca vang lên.
Nhưng lần này là từ Diệc Nhật.
Trong khói lửa, trong ánh mắt sững sờ của mọi người.
Vị công tử này ngồi ngay ngắn bên cạnh Đệ Nhất Mỹ Nữ của Nguyệt Hoa Lâu.
Đánh lên một bản nhạc đến hoàn mỹ.
"Luôn tồn tại một khoảnh khắc mà ta thấy cô độc đến đáng sợ."
"Thế gian rộng lớn như thế, lại huyên náo như vậy."
"Chỉ có mình ta bị náo nhiệt âm thầm mà bỏ lại phía sau."
Diệc Nhật sắc mặt có chút buồn.
Đây là một bản nhạc cũ từ thế giới của hắn.
Không hiểu sao, hắn lại nhớ.
Nhưng có những lời ca, như nói lên linh hồn già cỗi của một kẻ vốn dĩ vẫn trẻ trung.
"Cô đơn trống vắng đã nảy mầm."
Như Nguyệt mở to mắt.
Đôi tai của nàng chăm chú mà lắng nghe.
Đây...!
Sau lời ca này...
Chính tương lai mà nàng nhìn thấy cũng không có.
Nàng muốn nghe...!
Nghe nốt bài ca này...!
"Trên mặt là dáng cười qua quít và giả dối."
Diệc Nhật cất tiếng ca.
Thế nhưng tâm hồn của hắn lẫn Như Nguyệt đều cảm nhận được từng câu hát thấm đẫm tận tim gan.
Một kẻ phải sống mãi cùng vở kịch không bao giờ chấm dứt.
Một người phải cố gắng sống sót mặc cho bao nhiêu lớp giả tạo phải mang lên người.
"...Từ trước đến nay thói đời là vậy..."
"...Chúng ta đều hành động trái với lương tâm..."
Như Nguyệt ngây ngẩn.
Nàng như si mê mà lắng nghe tiếng đàn kia.
Sự tò mò hiếu kỳ vô cùng đối với người đang đánh lên bản nhạc này.
Tiết tấu bỗng nhanh lên.
"Ta liều mình..."
Như đốc thúc.
Như đẩy mọi thứ đến cao trào.
Khiến cho nàng không kịp phòng bị mà để nó cuốn mình theo.
"Ta liều mình mà chạy, liều lĩnh leo trèo, lại liều mạng trưởng thành."
"Mặc cho vết nhơ của năm tháng, cát bụi của hành trình đạp thẳng vào người."
"Để rôi sau này trở thành dáng vẻ của hiện tại."
"Tương tự như tất cả mọi người."
Một bài ca, được gửi gắm ý nghĩa từ kẻ tạo ra nó.
Nhưng cách người lắng nghe cảm thấu được ý nghĩa của lời ca.
Lại không phải lúc nào cũng tương đồng.
Đôi mắt của Như Nguyệt dường như mà không chớp mà nhìn hắn.
Nàng như tìm thấy chính mình trong những lời ca kia.
Liều mạng, làm tất cả mọi thứ.
Mặc kệ mọi thứ.
Chỉ để...
Như Nguyệt trầm mặc.
"Ta liều mình mà chạy, liều lĩnh leo trèo, lại liều mạng trưởng thành."
"Đã trải qua hoa của tuối ấu thơ, gió của thời niên thiếu và sẹo của khi trưởng thành."
"Ta vẫn luôn theo đuổi ước mơ, đấu tranh hướng về phía ánh sáng."
"Dù có rơi xuống bùn nhơ."
"Cũng vẫn sẽ nở hoa."
A...?
Một giọt lệ cứ vậy lăn trên gương mặt tuyệt mỹ của nàng.
Gương mặt vô cảm của nàng lúc này như bị giọt lệ kia cuốn trôi đi.
"Ta khóc...?"
"Tại sao ta khóc ?"