Chương 360: Hoa Trong Bùn
Tốc độ của bộ pháp Phong Dạ Hành vẫn vô cùng nhanh.
Đặc tính của bộ pháp này là tốc độ kinh người cùng việc gây sát thương trên đường đi.
Hiện tại Diệc Nhật chưa b·ị b·ắt đi là vì hắn ở trên không trung.
Một khi bộ pháp nhà chim Diệc hết tác dụng, hắn phải chạm đất, ngay lập tức sẽ bị tên áo đen kia bắt lại.
Việc khó hiểu là làm sao tên này học được bộ pháp của nhà Liêm Dứu.
Còn việc tại sao hắn lại không dùng bộ pháp nhà Miêu Cổ thì...
Không khó để hiểu.
Những tên này tuyệt đối vô cùng cẩn thận.
Không nói chuyện bằng tên, rượt theo mình cũng không dùng bộ pháp của gia tộc.
Làm mọi giá để giấu việc chúng là ai.
Không có hệ thống, sợ là hắn thật sự tin bọn này thuộc nhà Liêm Dứu.
"Việc gì các ngươi phải vậy ! Đừng ngăn cản ta !"
Tên áo đen cắn răng.
Thực lực hắn đã đạt đến Chiến Tướng.
So sánh trong khu vực Dạ Hoàng, đã là hiếm gặp.
Thế nhưng thứ hắn tu luyện đều là thuộc nhà Miêu Cổ.
Ngay lúc này không thể tận dụng để lộ thân phận.
"Công tử ! Xin ngài theo ta !"
"Không !" Diệc Nhật gầm lên.
"Hôm nay không bảo vệ được nàng ! Sao ta dám tự gọi bản thân là yêu nàng !?"
Tên áo đen nghiến răng.
Tại sao tên khốn này hôm nay lại phải đến Nguyệt Hoa Lâu chứ !?
.
.
.
Nguyệt Hoa Lâu.
Một lúc trước khi Diệc Nhật b·ị b·ắt đi.
Tiết mục của Như Nguyệt lại chuẩn b·ị b·ắt đầu.
Giọng nói nhẹ nhàng của Như Nguyệt cất lên.
Để được nghe giọng nói của nàng, mọi âm thanh trong Nguyệt Hoa Lâu đều như ngừng lại.
"Cảm ơn mọi người hôm nay đã đến chung vui cùng ta." Nàng nhẹ mỉm cười.
Ngay lập tức mà nụ cười ấy khiến vô số nam nhân trong phòng phấn khích.
"Nàng cười !"
"Nàng cười kìa !"
"Mẹ nó ! Một nụ cười ! Chỉ một nụ cười nhẹ nhàng ! Thế mà như cứu rỗi tâm hồn ta !"
Không khí mọi người đều vô cùng thích thú.
Bão Nhãn Cô Nương nhìn những người phía dưới.
Từ bóng của nàng, một thân ảnh được hiện lên.
Y hệt như khi Hà thành chủ rời đi.
"Sao rồi ?"
Bóng đen kia vô cùng kì lạ.
Vô số người tấp nập đang tại Nguyệt Hoa Lâu.
Nhưng từ các góc nhìn của họ, đều không thể nhìn thấy hắn.
Chỉ có Bão Nhãn Cô Nương ngay trước mặt hắn là có thể thấy được.
Vô cùng quỷ dị.
"Nguyệt Hoa Lâu đã bắt đầu bị bao vây rồi."
Bão Nhãn Cô Nương gật đầu.
Hít một hơi tẩu thuốc.
"...Vì Dạ Hoàng."
Bóng đen kia cúi đầu.
"Vì Dạ Hoàng."
Sau đó hắn lại chìm vào cái bóng mà biến mất.
Như Nguyệt nhẹ gảy đàn.
"Bản nhạc này... Là bản nhạc tiểu nữ rất thích."
"Một bản nhạc của một vị nhạc sư thần bí..."
"Liên Hoa Lão Sư."
Tiếng ồ vang lên khắp thanh lâu.
Liên Hoa Lão Sư.
Một vị kỳ tài âm nhạc.
Để lại nhiều bản nhạc lại cho đời.
Không ai rõ vị ấy là ai, chỉ biết mỗi một bản nhạc của ngài đều vô cùng mới lạ.
Khác hẳn với cách đàn nhạc của vùng đất này.
Như Nguyệt cầm hai món đồ kỳ lạ, trông như những chiếc bông tai nhỏ mà đeo vào.
Các vị Nghệ Giả dùng các nhạc cụ khác cũng như vậy.
"Ồ. Cách âm."
Đây là một phong tục mà các Nghệ Giả được truyền dạy.
Tại tiết mục chính của buổi diễn.
Nhắm mắt lại.
Bịt tai đi.
Thả hồn vào nhạc cụ.
Mặc thiên hạ.
Các Nghệ Giả khác cũng nhắm mắt theo.
Bão Nhãn Cô Nương nhìn hình ảnh này mà ưng thuận.
Lý do Như Nguyệt nhanh chóng trở thành Nghệ Giả cũng bởi vì khả năng của nàng.
Trời lấy đi của nàng đôi mắt.
Nhưng cho lại nàng kỹ thuật đàn khó ai sánh bằng.
Các nhạc cụ bắt đầu vang lên.
Như Nguyệt cất tiếng.
"Đây là một bản nhạc không lời."
"Nhưng tiểu nữ rất ưa thích lời ghi chú kèm theo của bản nhạc này."
"Hoa Trong Bùn."
"Không quan trọng xuất thân từ đâu."
"Nếu ý chí đã đặt đúng chỗ của nó."
"Dù trong bùn lầy, vẫn sẽ nở hoa."
"Dù rơi xuống bùn lầy, vẫn sẽ nở hoa."
Tiếng nhạc cất lên.
Các Nghệ Giả khác cùng nhau mà hòa tấu.
.
.
.
"Hơ...?"
Diệc Nhật nghe được âm thanh vang lên từ Nguyệt Hoa Lâu.
Thông thường âm thanh xung quanh rất hỗn tạp, nên hắn tự hạn chế độ thính của đôi tai mình.
Nhưng vì Nguyệt Hoa Lâu chỉ còn mỗi tiếng nhạc, lại nghe vô cùng quen thuộc.
Nên Diệc Nhật ngay lập tức vảnh tai lên mà nghe.
"Bài nhạc này..."
Hắn mỉm cười.
Bước chân đạp không kia đã gần rơi xuống đất.
Tên áo đen đã sẵn sàng để bắt hắn lại.
Giật mình.
Diệc Nhật đang say sưa cùng tiếng nhạc thì giật mình.
Âm thanh to lớn vang lên bất chợt khiến hắn có chsut điếng tai.
ẦM !
Hắn trợn mắt.
C·hết tiệt.
Bắt đầu rồi !
.
.
.
ẦM ẦM ẦM ẦM.
"Á !!!!"
"Chuyện gì vậy !!!!"
Âm thanh thất thanh vang lên từ Nguyệt Hoa Lâu.
Nổ !
Vô số v·ụ n·ổ !
Lửa cháy các cây cột trụ của Nguyệt Hoa Lâu.
Vô số người xem lại vô cùng hoảng hốt.
Thế nhưng tiếng đàn nhạc vẫn không ngừng cất lên.
Một khi Nghệ Giả bắt đầu biểu diễn, sống c·hết đều mặc.
Chỉ có họ cùng nhạc cụ, đánh qua hết tiếng bi thương.
Bão Nhãn Cô Nương không một chút bận tâm.
Nàng như thể biết trước được mọi việc sẽ diễn ra.
Hít một hơi tẩu thuốc, sau đó thổi khói đến sân khấu.
"Vụ Thuật..."
【Tiên Nhân Vụ】
Ngay lập tức làn khói kia bao phủ dưới chân sân khấu.
Khiến các Nghệ Giả đang đánh đàng như thần tinh đang đứng trên những đám mây.
Đám mây đám khói kia vô cùng kỳ lạ, không chút ngọn lửa nào có thể bén đến.
Vô số cánh bướm quạt giấy bén phải lửa mà bị đốt cháy.
Vừa chạm vào làn khói bao phủ kia thì lập tức tan thành tro lửa cháy đến lụi tàn.
"Nào. Lộ diện đi."
Vô số kẻ mặc đồ đen đã xuất hiện bên trong Nguyệt Hoa Lâu.
Là người của Miêu Cổ.
Chúng đều đang nhìn vào sân khấu.
Vô số làn khói được thổi ra từ miệng nàng, lơ lửng giữa không trung.
"Những kẻ phản bội."
"Để những làn hương khói này là nhan khói tiễn đưa các ngươi."
Gương mặt Bạo Nhãn Cô Nương có phần thư thái.
Các đám khói lúc ẩn, lúc hiện.
Cuối cùng tạo thành hình một con chồn cùng chiếc đuôi lưỡi liềm.
.
.
.
Tiếng nhạc vội vã hơn.
"Hưm hưm hưm hưm ~"
Hả ?
Tên áo đen bất ngờ.
Diệc Nhật đang ngâm nga nhịp điệu của bản nhạc mà Như Nguyệt đang chơi.
Tên áo đen nghe thấy mà tức giận.
Tên khốn này...
Đang khinh thường ta sao !?
Hắn tức giận mà tăng tốc.
Thế nhưng.
"A...!?
Hắn...
Đang bay ?
Diệc Nhật đạp một bước giữa không trung.
Để bản thân phóng đi cao hơn cả tòa Nguyệt Hoa Lâu hùng vĩ.
Nhìn trăng, nhìm mây.
Để gió thổi qua tóc hắn.
"Sảng khoái."
"Hôm nay là một ngày thoải mái."
Hắn mỉm cười.
"Hiếm lắm ta mới lại hứng thú với thế giới này."
"Như Nguyệt nhỉ ?"
"Sau hôm nay, chúng ta làm quen nhé."
Diệc Nhật nói chuyện với chính mình.
Thế gian nơi đây phần nhiều đã buồn chán với hắn.
Mỗi ngày hắn đều mang một chiếc mặt nạ theo yêu cầu.
Không hiểu sao lúc này.
Lại cảm thấy vô cùng hứng thú.
Tên áo đen sững sờ.
Bộ pháp nhà chim Diệc, có thể bay cao đến vậy sao...!?
Tên này tuyệt đối không phải là Đấu Sứ !
Tu vi này...Ít nhất cũng phải là Chiến Tướng !
Diệc Nhật lượn đi trên bầu trời.
Tay áo phấp phới như cánh chim.
Bay lượn trên không trung như một vị tiên hạ phàm.
Miệng ngâm nga lời hát.
"Đóa hoa bình dị kia nở rộ dưới ánh trăng..."
"Liệu có chăng ai muốn yêu thương nàng ?"