Chương 358: Trước Mắt Bão
Bão Nhãn Cô Nương lúc này vừa nhận được tin báo của người hầu.
Nàng ngồi sau một tấm màn mỏng, chỉ đủ để thấy thân ảnh vóc dáng, không tài nào nhìn rõ gương mặt.
Nhưng sau tấm màn, cũng là một mỹ nhân đang mang mạng che mặt màu tím nhạt.
Tóc xõa dài.
Mặc bộ váy màu vàng và tím.
"...Đúng lúc này người của nhà chim Diệc lại đến sao ?"
Bão Nhãn Cô Nương như có suy nghĩ.
"...Hiện tại vị công tử đó đang ở đâu ?"
"...Tầng lầu dành cho các đại nhân ạ !"
Bão Nhãn Cô Nương gật đầu.
"Được. Ta sẽ đi gặp."
.
.
.
"...Người đó đâu rồi ?"
Bão Nhãn Cô Nương đi đến tầng lầu mà nhìn quanh.
Người hầu đi theo không thấy người đâu, cũng vô cùng bối rối.
"Vị đó ban nãy vừa ở đây... Thần đi báo người xong lập tức quay lại, thật sự cũng không biết..."
Nàng thở dài.
"Cho người đi tìm khắp Nguyệt Hoa Lâu kiếm vị ấy."
"Ta sẽ ở đây chờ."
Nàng ta nhẹ nhàng mà ngồi xuống tại chỗ bàn mà Diệc Nhật vừa ngồi.
Bất chợt mà nhận ra vật đang đặt trên bàn.
Lệnh bài Đại Danh.
"Ô...! Bão Nhãn Cô Nương !"
"Hiếm khi thấy nàng đến đây !"
Một người từ chỗ khác trên tầng bước sang.
Bão Nhãn Cô Nương nhìn vị vừa bước sang, nhẹ cúi đầu.
"Kính chào Hà Thành Chủ."
"Không cần không cần." Người kia bật cười.
Hà đại nhân.
Tên đầy đủ là Hà Lãng.
Thành Chủ của Thành Can Hạc.
...Khách quen của Nguyệt Hoa Lâu.
"Có việc chi mà Bão Nhãn Cô Nương lại đến đây như vậy ? Thông thường mọi người đều hiếm thấy nàng xuất hiện."
"Có chút công việc thôi, đa tạ thành chủ đã quan tâm." Nàng nhẹ nhàng mỉm cười.
Sắc mặt thành chủ có thay đổi đôi chút.
"...Là hôm nay sao ?"
"Vâng. Hi vọng thành chủ hợp tác." Bão Nhãn Cô Nương cúi đầu.
Thành chủ sắc mặt có chút nghiêm nghị, nhìn xuống sân khấu đang biểu diễn.
Mọi người đều đang vô cùng vui vẻ uống rượu, thưởng thức âm nhạc.
Kẻ thì say, kẻ thì tỉnh, nhưng đều có một quãng thời gian vô cùng thoải mái.
Không khí đơn thuần của Nguyệt Hoa Lâu.
"Mục tiêu là ai ?"
"Tuyệt mật. Xin thành chủ thứ lỗi."Bão Nhãn Cô Nương lắc đầu.
"Ta hiểu rồi." Hà thành chủ gật đầu.
"Đảm bảo mọi người an toàn chứ ?"
Ông khoanh tay mà nhìn xuống.
"Đã chuẩn bị đầy đủ rồi ạ."
Hà thành chủ gật đầu.
"Vậy thì được. Đừng để có sơ sót."
"Vốn dĩ ta muốn trò chuyện với nàng thêm một chút, nhưng nếu hôm nay là ngày có việc lớn phải làm, thì tốt nhất nên để nàng tập trung vào công việc."
"Ta sẽ rời khỏi đây trước, tránh phiền phức cho nàng."
"Đa tạ thành chủ." Nàng đáp lại.
Bão Nhãn Cô Nương để người hầu ở lại gác tại chỗ ngồi của Diệc Nhật mà dẫn Hà thành chủ xuống dưới mà tiễn đi.
Hà thành chủ rời đi, không khỏi nhìn Như Nguyệt đang trên đài diễn tấu những khúc nhạc bất hủ của vùng đất Dạ Hoàng.
"...Vùng đất này sắp tới sẽ chẳng có được mấy cảnh tượng yên bình như thế này."
Ngay khi Hà thành chủ rời khỏi Nguyệt Hoa Lâu, từ trong bóng của ngài đã có 2,3 người xuất hiện.
Thân độc một màu đen, không nhìn rõ hình dáng.
Trong chúng như những bóng ma hình người.
Là người của Dạ Ảnh.
Vị Thành Chủ lúc này rút ra tẩu thuốc mà rít một hơi.
"Kẻ phản bội là ai?"
"Người của gia tộc Miêu Cổ."
"Thủ lĩnh của Dạ Ảnh đang cho người điều tra có phải cả gia tộc có liên can hay không."
Hà thành chủ nghe xong thì cất bước đi.
"Sẵn sàng để ra lệnh đóng cổng thành đi."
"Đêm nay thành Can Hạc sẽ có rất nhiều mùi máu."
các bóng ma quỳ xuống nhận lệnh, ngay sau đó thì biến mất vào trong đêm tối.
"Dạ Hoàng..."
"Ngươi đang có toan tính gì đây ?"
.
.
.
Phía sau tòa Nguyệt Hoa Lâu.
Một khuôn viên to lớn trồng nhiều loại cây cảnh.
"Đây là vườn cây của Bão Nhãn Cô Nương, nàng ta đang đợi ngài ở ngoài kia ạ."
Tên người hầu chỉ vào một khu xa khuất bóng, bị các bức tường khuôn viên che đi.
Cơ bản là không thấy được có ai ở đó.
"Được rồi. Ngươi cứ dẫn đường."
Diệc Nhật nhìn về Nguyệt Hoa Lâu đằng sau.
"Cô ta đang ở trong đó..."
Hắn cảm nhận được một khí tức rất mạnh.
Dưới tác động của Dạ Hoàng, hắn sẽ không dò xét từng người được.
Nhưng vẫn cảm nhận được khí tức từ xa nếu nó đủ mạnh.
Giống như việc một người bị bịt mũi vậy.
Không thể ngửi thấy đám khói để biết nó là chất gì.
Nhưng vẫn nhìn thấy được một đám khói to lớn bay lên.
Không biết chất, nhưng biết lượng.
Còn hướng mà tên này dẫn đi, dẫu cũng có dấu vết khí tức nhưng không thể so sánh được với khí tức ở Nguyệt Hoa Lâu.
Thứ hắn lo ngại là.
...Khí tức bên trong Nguyệt Hoa Lâu.
Kẻ cường đại, không chỉ có một người.
Diệc Nhật cứ vô thức mà đi một khoảng xa khỏi Nguyệt Hoa Lâu.
Đã gần tới địa điểm mà tên người hầu.
"Bão Nhãn Cô Nương đâu rồi, sao ta không thấy ?"
Diệc Nhật rất muốn cười, nhưng ráng nín mà giả vờ.
Người hầu lúc này lộ rõ vẻ mặt gian trá.
"Haha... Có vẻ như hôm nay Bão Nhãn Cô Nương có việc bận rồi."
"Thôi để ta tiễn công tử đi nhé ~?"
Xoạt.
Ngay lập tức, xung quanh Diệc Nhật đã có rất nhiều kẻ mặc trang phục toàn một màu đen.
"Đây là ý gì ?"
Cái kịch bản dụ người đi theo để làm việc xấu này, ta chơi tới phát ngán.
Diệc Nhật chẳng có gì ngạc nhiên.
Nhưng hắn vẫn tỏ vẻ như vậy.
Bởi vì...
"Haha...! Công tử ! Đừng lo. Ngài sẽ không c·hết vào hôm nay đâu !"
Hô.
Diệc Nhật cảm thấy thú vị.
Một tên áo đen đưa cho hắn một thanh thái đao.
Là thái đao !
Nói dễ hiểu, là một thanh kiếm nhật !
Thì ra thứ v·ũ k·hí này là ở vùng đất Dạ Hoàng.
Diệc Nhật từng suy nghĩ về việc tại sao vùng đất này không có loại v·ũ k·hí này.
Ra là nó ở đây.
"Các ngươi là ai...!?"
Diệc Nhật nhìn quanh.
Gương mặt lộ ra vẻ sợ hãi.
Gần chục tên mặc đồ đen cầm v·ũ k·hí đang bao vây hắn.
"Ha ha ha...!" Tên người hầu kia bật cười.
"Sợ rồi sao !?"
"Thái độ hống hách ban nãy đâu rồi !?"
Tên người hầu nhảy đến mà dí đao vào cổ hắn.
"Thằng chó này...! Còn dám tạt rượu vào mặt tao !"
"Ít nhất phải cho mày vài sẹo trên mặt !"
Gương mặt bặm trợn đầy phẫn nộ mà nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn.
Lưỡi đao sắc bén chỉ còn một chút là chạm vào da thịt Diệc Nhật.
Nào ! Đánh đi !?
Bố mày đang chờ đây ?
Bộp.
Hơ.
Một tên mặc áo đen khác đặt tay lên vai hắn mà ngăn lại.
"Này. Không được đâu."
"Động vào người nhà chim Diệc không có kết quả gì tốt đâu."
Tên người hầu kia nghiến răng mà nhìn tên mặc áo đen.
A ?
Tên người hầu rút đao khỏi cổ hắn.
Nào !?
Không đánh thật à ?
Diệc Nhật nuốt nước bọt.
Vậy thì ta diễn tiếp !
"P...Phải đó ! Ngươi đừng hòng mà động vào ta ! Cha ta mà biết chuyện thì các ngươi xong đời !"
"Thứ nghèo hèn thối nát ! Khôn hồn thì để ta đi !"
Tên người hầu lập tức xiếc chặt tay tên chuôi đao.
Nhưng cuối cùng hắn chỉ tung một nắm đấm đến.
Ha.
Mắt Diệc Nhật trợn to.
Chuẩn bị để động thủ.
Cú đấm xé gió kia thực lực đã vượt qua người phàm.
Tu vi một Đấu Sứ, vẫn là không thể coi thường.
Oành.
Bàn tay người mặc đồ đen chặn lại.
"Ngươi điên rồi à !?"
Hắn quát tên người hầu.
"Mẹ nó ! Câm miệng cho ta !"
"Chúng ta làm việc là để không còn phải chịu xỉ nhục !"
"Thế mà bây giờ ngươi bảo vệ hắn !?"
Tên người hầu lúc này quay sang đấm hắn.
Tên áo đen nhận một đấm lại không có ý định đánh trả.
Chỉ cãi lại.
"Ta không bảo vệ hắn ! Ta bảo vệ sứ mệnh của chúng ta !"
"Nhà chim Diệc tàn nhẫn thế nào ngươi cũng biết !"
"Động vào một cọng lông của hắn, đến lúc nhà chim Diệc điều tra, ngươi có bao nhiêu phần trăm chắc chắn là nhà chúng ta sẽ bình an vô sự ?"
"Cô Hoạch Điểu không phải là một người vị tha cho kẻ động vào con của ả !"
Tên người hầu vốn dĩ đang tức giận, nghe vậy thì chỉ quay mặt đi.
Hắn tức giận, nhưng hắn hiểu đại cục.
"Coi như ban nãy là ta nóng nảy đi."
Hắn nhận lấy áo choàng đen mà trùm quanh người.
Hòa cùng các kẻ mặc đồ đen khác.
Ơ ?
Vốn dĩ ta định để các ngươi đánh ta, xong rồi ngay lúc đó bộc phát sức mạnh.
Ra oai một tí cơ mà ?
Trang bức ấy, hiểu không !?
Tên mặc áo đen vừa bảo vệ hắn lúc này mới quay lại nhìn Diệc Nhật.
Thái độ rõ ràng là đang tức giận.
Nhưng chỉ một giây sau đã chắp tay hành lễ.
"Công tử Diệc Nhật thứ lỗi, là chúng ta quá phận."
"Chúng ta không thể nói lên thân phận của mình, nhưng có thể cam đoan không có ý hại công tử."
"Nguyệt Hoa Lâu sắp xảy ra đại chiến, nhưng dù gì thì nó cũng là xích mích của hai bên không liên can đến nhà chim Diệc."
"Vì sự an toàn của công tử nên chúng tôi chỉ còn cách dụ công tử rời khỏi đó."
Diệc Nhật im lặng.
Chà.
Có não.
Thật sự để tránh nhà chim Diệc làm ảnh hưởng tới đại cục nên mới dụ ta ra ngoài tránh đạn ?
Ê... Kịch bản này, ta không quen !