Chương 30: Chúng Ta Bảo Vệ Nhau.
Lần này mọi thứ rõ ràng hơn, khác hẳn với lúc Hắc Y Thiên Ma kể truyện.
Hình ảnh trước mặt mọi người là một nam nhân tỏa ra bá khí vô tận, đang đi đến chạm vào một thanh thần kiếm lơ lửng giữa không trung.
Cùng một nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần, mặc đồ của vũ công Tây Vực, đang ở đằng sau, như chờ đợi người kia.
Tức thì, khi bàn tay kia chạm vào, thanh kiếm tỏa hào quang như thể là vật thuần khiết nhất thế gian, lập tức chuyển màu đen.
Tỏa ra ma khí cuồn cuộn.
Không khác gì khi Hư Ảnh Kiếm Tiên vào trạng thái Kiếm Ma.
Một giọng nói già nua bắt đầu vang lên.
"Kẻ nhận lấy thiên mệnh của Kiếm Tiên, sẽ đối mặt với tâm ma của Kiếm Tiên."
Thanh kiếm kia như gào thét, rồi nó bắt đầu quấn lấy bàn tay của người nam nhân.
Đôi mắt đầy chính nghĩa của anh ta bỗng chốc chỉ toàn máu đen.
Ma khí tràn đầy căn phòng. Người nữ nhân kia cũng vô cùng hoảng sợ.
Nàng lay hắn, nàng cố gắng kéo thanh kiếm ra khỏi tay hắn.
Nhưng có làm thế nào, cũng không ngăn thứ ma khí kia xâm nhập vào người nam nhân đó được.
Đến cuối cùng gương mặt hoảng sợ của người nữ nhân kia như tìm thấy quyết tâm.
Nàng trực tiếp cầm lưỡi gươm, đâm phập vào mình.
Người kia ngây người, phút chốc ma khí bỗng tan biến.
Xong toàn bộ xâm nhập ngược vào vị nữ nhân kia.
Có thể thấy trong ánh mắt đã trở lại bình thường của anh ta, lúc này tràn đầy tia máu cùng kh·iếp sợ, cắt cảnh chìm vào bóng đêm cùng tiếng la thất thanh.
"KHÔNG !!!"
Âm thanh như vang vọng trong tai tất cả mọi người.
Cảnh tiếp theo là người vũ công Tây Vực thân thể đầy máu, mỉm cười trước mặt hắn.
Nụ cười ôn nhu đến vô tận, như thể tất cả mọi thứ đều sẽ ổn thôi.
"Không sao đâu, chỉ cần là chàng, chàng sẽ làm được."
Trong ánh mắt bắt đầu thiếu đi phản chiếu, thân xác như gục ngã kia.
Người kia vừa đỡ lấy thân xác nàng, thì lập tức ma khí bùng lên, một lần nữa định chiếm lấy hắn.
Đôi mắt của nàng trừng lên, lập tức rời xa chàng. Đem ma khí rút ngược vào trong.
Đôi mắt nàng lúc này chỉ còn độc mỗi màu đen.
Trên da thịt xanh xao như xác c·hết, nổi đầy đường gân đen tuyền.
Nàng đ·ã c·hết rồi.
Lúc này, nàng giống một cương thi, xác sống hơn là một con người.
Thứ giúp thân xác đ·ã c·hết của nàng di chuyển, chính là chấp niệm.
Chấp niệm muốn bảo vệ chàng.
Và chỉ cần ở gần, những thứ ma khí này sẽ tìm mọi cách một lần nữa nhập vào hắn.
Hắn là Kiếm Tiên.
Nàng là Thiên Ma.
Thiên Ma đem thân xác mình giam cầm Tâm Ma của Kiếm Tiên.
Để cho hắn chân chính trở thành thần tiên, mà không phải chịu một chút dày vò.
Nhưng bởi như vậy, nàng không bao giờ có thể ở bên chàng nữa.
Chỉ một giây lơ là, thứ ma khí bên trong nàng sẽ cắn xé người nàng thương hơn hết thảy.
Từ đó mà Thiên Ma sống không biết bao lâu trong đau đớn dày vò.
Cảm giác uất nghẹn như tràn đầy trong lòng Hắc Y Thiên Ma lúc này đang nhìn màn hình kia.
Có chút dòng lệ chảy xuống.
Nàng nhìn Kiếm Tiên đang đứng tại Lam Hỏa Thành.
"Không biết người có nghe được lời ta nói lúc này không."
"Nhưng kỉ niệm mà ngươi trao cho ta một đời, ta đem muôn đời để trân trọng nó."
"Tiếc thay, số phận không đơn giản muốn là được."
"Ta và ngươi, đơn giản là không nên ở bên nhau."
"Ta yêu ngươi, nhưng thứ ta đem đến cho ngươi là giày vò, là áp lực, là điểm yếu."
"Nếu làm ngươi đau, mà ta vẫn tiếp tục, thì đó không phải là tình yêu của ta."
"Hi vọng ngươi hiểu cho ta."
Hắc Y Thiên Ma khóc.
Giọt lệ cứ không ngừng tuôn rơi.
Thế giới này luôn trái ngang nhưu vậy.
Cắt cảnh đến đoạn mà Vô Nhất từng thấy.
Lưỡi đao của Thiên Ma giơ lên, nhưng hình dáng của nàng lúc này, kỳ thực là hỗn độn.
Như một con quỷ hơn là một con người.
Gân máu đã tràn ngập cơ thể, mái tóc đã thô sơ, dị hợm.
răng loang lổ, đầy nanh độc.
Ma khí đã đem thân xác này làm cho thối rữa đến tận cùng.
"Thôi đi."
"Thôi ngay đi."
Giọng nói nghẹn ngào, như bất kỳ lúc nào, có thể bật khóc.
"Chàng không hiểu sao !?? Chúng ta không còn có thể như trước nữa !!!"
Nước mắt tuôn ra từ đôi mắt của Hắc Y Thiên Ma.
"Kiếp này... Kiếp này..."
Giọng nói như càng ngày càng uất nghẹn.
Lẩm bẩm từ kiếp này.
Nàng không nỡ nói nốt.
"Kiếp này, ta không thể ở bên nhau."
Trong thâm tâm, nàng muốn được ở bên chàng.
Nhưng nàng cho nó là ích kỉ của bản thân.
Nàng nuốt trọn suy nghĩ đó.
Đe dọa Kiếm Tiên không được tiến dù chỉ một bước.
Vị Kiếm Tiên kia không nói gì, chỉ dần bước lên.
Như thể trời đất lúc này đều im lặng.
Hắn dịu dàng mà ôm lấy nàng.
Gương mặt phẫn nộ, uất ức của Thiên Ma trong phút chốc trở nên ngây ngô như người thiếu nữ.
Thân thể ấm áp cứ vậy mà ôm lấy nàng.
"Để nàng phải chịu ủy khuất rồi."
Kiếm Tiên hôn lên trán nàng.
"Từ lúc đó tới bây giờ, ta đều dằn vặt bản thân."
"Là ta vô dụng, không khống chế được Tâm Ma."
"Là ta kém cỏi, không bảo vệ được người ta thương."
Mặt cho hình hài của nàng lúc này dị hợm, xấu xí tới tột cùng.
Kiếm Tiên hôn nàng.
Trực tiếp mà khiến ma khí xâm nhập vào hắn.
Thiên Ma trừng mắt.
"Không. Không !!!!"
"Dừng lại ngay !!!!"
Thâm tâm nàng thét gào.
Đôi mắt đang dần trở về hình hài vốn có. Đem màu đen mà phai nhạt.
Trong khi ma khí cuồn cuộn, tỏa phát ra tứ phương. Như hào hứng.
Nó đã trốn thoát khỏi cái thân thể sắp úa tàn.
"Ta vô dụng, ta kém cỏi. Nhưng ta biết một điều."
"Nàng thương ta."
"Thương ta đến dốc hết tâm can."
Kiếm Tiên mỉm cười trong khi tâm ma đang cắn xé hắn.
Nàng bỗng chốc nhận ra gì đó.
Cơ thể nàng phát sáng.
Da thịt liền lại, tràn đầy sức sống.
Vẻ đẹp xưa kia đều quay trở lại, có phần càng thêm hoàn mỹ.
Như thể nàng sống lại, không chỉ còn là cái xác tàn lụi, chỉ di chuyển được bằng chấp niệm của bản thân.
Nàng chợt nhận ra.
Đây là tiên khí phát ra từ cơ thể nàng.
Kiếm Tiên vừa hấp thụ Tâm Ma, vừa truyền hết tu vi của hắn cho nàng.
Đem nàng trực tiếp trở thành Tiên.
Kiếm Tiên lúc này đang đối mặt với Tâm Ma.
Thân thể héo mòn như xác c·hết.
"Ngươi nghĩ ngươi là ai mà tổn thương nàng?"
"Dù hôm nay ta có nằm xuống, cũng phải cho ngươi chịu đau khổ gắp trăm triệu lần nàng phải đón nhận."
Khung cảnh hỗn mang đến tột cùng.
Tiên khí và Ma khí xen lẫn trong người Kiếm Tiên.
Thiên Ma khóc.
Nàng khóc ngất trước cảnh tượng trước mặt.
Nàng muốn ngăn chàng lại, nhưng không thể.
Cơ thể đứng trơ trọi mà nhìn khung cảnh trước mặt.
Cũng như khi thân xác nàng hành động theo cái chấp niệm "bảo vệ chàng."
Tiên khí của Kiếm Tiên mang theo chấp niệm vĩnh hằng của chính hắn.
"Bảo vệ nàng."
Nàng cắn môi đến chảy máu.
Cố hết sức mà đưa một tay ra, chạm đến ma khí kia.
"Đồ khốn kiếp."
"Đồ ngốc."
"Xem chấp niệm của chàng, hay của ta mạnh."
Bàn tay kia trực tiếp mà chạm vào người Kiếm Tiên đang chịu dày vò.
Nhưng thật sự. Thân thể nàng vẫn đứng yên một chỗ.
Phần hồn của Thiên Ma từ chối chấp niệm của thân thể.
Nó vậy mà tách ra khỏi thân thể.
Bầu trời tứ phương tám hướng ngập tràn ma khí.
Liên tục lan ra, như muốn nuốt trọn thiên địa.
"Thu Vũ."
Thiên Ma giật mình.
Là tên của nàng.
Tiếng nhạc dần vang lên.
Là khối lập phương Vô Nhất vừa dùng.
Lỗi game?
Có thể là cắt cảnh đang sắp đến đoạn kết, nên hệ thống đang tải dữ liệu cảnh chiến đấu lại.
"Nàng còn nhớ, lần đầu ta gặp nhau."
"Chắc nàng nghĩ, là lúc ta thấy nàng tại Tây Vực, g·iết c·hết lũ khốn bắt và bán trẻ mồ côi đi."
"Ta biết nàng phẫn nộ. Vì nàng cũng từng là một trong những lũ trẻ đó."
"Nhưng nàng không biết, ta cũng từng là một trong những đứa trẻ đó."
【Từ đó trong tôi chỉ còn bóng một người.】
"Một đứa nhóc lạc lõng giữa thế giới này, có được một người chị cả trong đám trẻ mồ côi."
"Lúc ta buồn, sẽ bênh cạnh ta."
"Lúc ta khóc, sẽ vồ về ta."
"Đừng khóc nữa,."
【Dáng dấp đôi ta từng nhỏ nhoi đến thế.】
"Chị sẽ bảo vệ em. Lớn lên, chúng ta bảo vệ nhau."
【Năm ấy em mang theo chiếc ghế nhỏ.】
"Rồi năm đó, vì bảo vệ ta, người chị đấy một mình lẻn vào chỗ bọn b·ắt c·óc, cứu ta ra."
【Vì mê vở diễn, ta cũng một mạch theo chân.】
"Để rồi chính bản thân không thoát khỏi bàn tay của lũ ghê tởm ấy được."
【Tôi mỏi mắt, dõi tìm người trong chuyện cũ.】
"Lưu lạc một mình bao nhiêu năm. Ta chỉ biết ngày một tu luyện để bảo vệ bản thân."
【Em là phần chẳng thể nào thiếu khuyết.】
"Lúc ta thấy bóng dáng nàng khi ấy."
【Em lim dim mắt dưới tán cây bé nhỏ.】
"Ta biết, ta tìm lại được người ta phải bảo vệ rồi."
【Còn tôi nhỏ bé cứ khờ dại đứng chờ.】
"Chúng ta bảo vệ nhau."
"Chị Thu Vũ."
Ánh sáng chói lóa như bao phủ thiên địa.
Ma khí như tan biến theo ánh sáng kia.
Tự bạo.
Kiếm Tiên tự bạo rồi !!!
Đem tâm ma kia hoàn toàn xóa bỏ !!!
Đẩy ngược linh hồn của Thiên Ma trở về thân xác.
Để lại một mình Hắc Y Thiên Ma, ngây người nhìn vào hư không.
Hai dòng lệ cứ chảy mãi không ngừng.
Tiếng thét ai oán như găm vào tâm can.
Hét đến khi không còn hơi, tiếng rít vẫn vang lên.
Cắt cảnh kết thúc.