Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !?

Chương 288: Còn 15 Giây !




Chương 288: Còn 15 Giây !

Chương 288:

"C·hết tiệt !" Tình Kiếm đá văng cục đá dưới đất.

Vô Nhất dùng hai tay ôm đầu mà thở dài.

"Phó bản gì mà chó thế không biết."

"Bà mẹ nó ! Một chút xíu nữa là được rồi !"

Tình Kiếm bực tức mà đấm túi bụi vào Vô Nhất.

"Ái ! Con chó này !"

Vô Nhất cũng lao vào mà ẩ·u đ·ả với hắn.

"Thôi nào hai người !" Lâm Nương phải vào mà can ngăn.

Họ vừa thất bại trong cuộc đua phó bản.

Bang hội của Hắc Bạch vừa đạt Top 1.

Rất tiếc nuối.

Họ thua chỉ vài giây. Nhưng lịch sử chẳng mấy ai nhớ người hạng 2 cả.

Tình Kiếm bực bội mà kéo cổ áo Vô Nhất lôi đi.

"Đi ! Ra võ trường ! Phải đánh nhau mấy chục hiệp tao mới đỡ tức !"

"Tao sợ mày chắc !"

.

.

.

Phi kiếm tan biến.

Y Sương rơi tự do.

Tay nàng vương lên bầu trời cao.

Đôi mắt lạnh lùng thường ngày lúc này mở to.

Gương mặt biểu lộ chút cảm xúc hiếm có.

Ngơ ngác.

Ngạc nhiên.

Cảm giác này là gì vậy ?

Chỉ là một c·ái c·hết trong game thôi mà ?

Tại sao...

Nàng cảm thấy như nàng sẽ thật sự c·hết.

Đôi mắt nàng nhìn ánh trăng đêm của Nghĩa Địa.

"Thật quen thuộc."

Dù cảnh vật là bầu trời nghĩa địa.

Nhưng trong mắt nàng.

Ký ức mình chìm dưới đáy biển.

Nhìn lên ánh trăng mịt mờ của biển đêm lại hiện ra.

Chân thực vô cùng.

Nhưng tại sao nàng lại nhớ về lúc ấy...?

Chỉ trong chốc lát, tâm trí của Y Sương lạc vào nơi vô định.

...Là do Minh Tưởng sao ?

Y Sương rất nhanh nhạy.

Nàng cảm nhận được, ở trạng thái Minh Tưởng, các giác quan của mình đều được nâng cao.

Nàng cũng cảm thấy được, hiện tượng đang xảy ra, hẳn là do nó.

Thứ sức mạnh, thật sự thứ kỳ lạ.

Quả thật khiến nàng vô cùng tò mò.

Y Sương dẫu trong tình cảnh này, vẫn vô cùng bình tĩnh.



Nàng phóng roi đi mà bám vào tường, đu vào thành tường Lăng Mộ mà tránh cho bản thân rơi xuống.

Thế nhưng ngay lập tức phải lăn người trên tường mà né đi.

Phi đao của Diệp Vũ đã phóng tới.

"Bỏ mẹ thật... Không có chiêu nào tầm xa !"

Cả Tình Kiếm và Diệp Vũ đều có kỹ năng chủ yếu là tầm gần.

Còn 25 giây.

"Nguy !"

Hỗn loạn.

Quân của cả hai phe đều đã như ong vỡ tổ mà ập vào.

Hỗn loạn là con bài tốt nhất trong tình thế này.

Vô Thường biết rõ nên cho toàn bộ mọi người liều mạng mà đánh vào.

Vô vàn người chơi ập vào, vô số kỹ năng được tung ra.

Sàn đấu lúc này là một khối hỗn mang.

Vô số người chơi lao vào hỗn chiến.

"Con mẹ nó !"

Tình Kiếm và Diệp Vũ lúc này cũng bị cuốn vào hỗn loạn.

Y Sương nhân thời cơ này thì lại liên tục đu trên tường bên trong nóc Lăng Mộ mà chạy trốn về nơi đông thành viên của Hắc Bạch.

"Còn 20 giây !"

"Trận đấu chuẩn bị kết thúc rồi !!!"

Kênh trực tiếp như nghẹt thở !

"Chỉ cần Y Sương giữ mạng được trong 20 giây tới, trận đấu sẽ được quyết định !"

Vô Thường ngay lập tức vào kênh liên lạc.

"Y Sương ! Sẵn sàng chuyển cờ !"

Y Sương thuộc bang Hắc Bạch.

Nếu họ giữ cờ, giai đoạn sau cả bang sẽ bị debuff nặng nề.

Các thành viên từ bang phụ của Hắc Bạch đã tụ họp lại sẵn sàng chuyển cờ.

Đội quân của Vô Thường và Mã Lượng đều tụ họp lại xung quanh Y Sương.

Chỉ cần bảo vệ được thời khắc chuyển đổi, họ sẽ thắng !

Ngạo Thiên đỏ ngầu cả mắt.

Khu vực Lăng Mộ hiện tại chỉ có các chức nghiệp biết bay mới lên được.

Chính hắn lên đó cũng bị hạn chế vô cùng.

Khốn kiếp !

Hắn ta như ngồi trên đống lửa.

"Lâm Nương ! Cô làm ăn thế hả !!!?"

"Hai đứa có Minh Tưởng đó ! Bộ ông lường trước được vụ này à !?" Lâm Nương cắn răng.

Trận chiến đã đi đến hồi kết...

.

.

.

"Vô Nhất, đừng tạo áp lực cho mình quá."

Tình Kiếm mở lời.

"Ha...! Gì nữa !?"

Hắn mệt bở cả hơi tai.

Từ lúc đánh phó bản thua đã là 4 tiếng đồng hồ.

Hai người họ đấu tập với nhau suốt 4 tiếng đồng hồ.



"Mày mệt quá ngáo luôn rồi à?"

"Có cái *** tao đánh tiếp chục hiệp với mày còn được."

Tình Kiếm lấy chân đá mông hắn đang ngồi nghỉ ngơi.

"Tao bảo mày, đừng tự làm áp lực cho mình quá."

Tình Kiếm ngồi chồm hổm mà vỗ vai hắn.

"Đạt được g·iết đầu không phải là chuyện dễ dàng. Xưa nay đều vậy."

"Tao nhìn bản mặt mày khi nãy thì tao tự biết mày đổ hết trách nhiệm lên bản thân rồi."

Vô Nhất nheo mắt.

"Tao coi đây là công việc."

"Mày đã thuê tao đánh phó bản để đạt Top 1, nếu tao không làm được, thì trách nhiệm thuộc về tao."

"Có gì sai sao ?"

Tình Kiếm chặt một phát ngay đầu hắn.

"Mày biết tại sao truyện tranh thể thao hay nói về tinh thần đồng đội, và trách nhiệm nằm ở mọi người không ?"

Tình Kiếm ngả người mà trực tiếp nằm xuống sân võ trường.

"Vì thằng đội trưởng phải ra vẻ giả tạo rằng mình chịu trách nhiệm cho toàn đội."

Vô Nhất đơ người.

"Mày sủa cái éo gì thế ?"

Bốp.

Vô Nhất lấy tay chặn lại.

Thằng quỷ này vừa dùng chân đá hắn khi đang nằm.

Đồ quỷ gì.

"Yên cho bố nói nào con trai."

"Tất nhiên là tao đùa rồi."

"Mày giống mấy đứa đó ở chỗ."

"Mày tự đặt trách nhiệm hết lên bản thân mình."

"Bởi vì thế mà mày tính toán mọi thứ dù là chi tiết nhỏ nhất."

"Tao không phủ nhận, đó là điểm mạnh của mày."

"Thế nhưng nó cũng là điểm yếu."

"Mày đem hết trách nhiệm cho bản thân một cách tự nguyện, mà không hề hay biết."

"Những người khác có thể san sẻ nó cùng mày."

"Muốn đi nhanh, đi một mình."

"Nhưng muốn đi xa, đi cùng nhau."

Tình Kiếm đưa tay mà đấm nhẹ vào ngực hắn.

"Chúng ta là đồng đội."

"Trách nhiệm đi trên con đường sắp tới, không phải ở mình mày."

"Tao muốn chinh phục trò chơi này."

"Đánh bại tất cả con Boss khó nhằn nhất."

"Giơ ngón giữa hết mấy bang top đó."

"Khi nào thắng bọn chúng, nhất định tao sẽ giơ ngón giữa cả thiên hạ !"

Hắn nhe răng cười.

Choàng tay qua mà vỗ vỗ vai hắn.

"Thế nên tao cần một thằng mọt sách như mày học mech hộ tao."

"Nếu tao thất bại trong tính toán của mày, đó là tại tao."

"Nếu tao thành công trong tính toán của mày, đó là nhờ mày."

"Mày bị ngu à." Vô Nhất bật cười.

Hắn hiểu rõ Tình Kiếm đang khích lệ mình.

Tình Kiếm ngáp dài mà nhắm mắt, hai tay gác đầu.



"Tao từng nói rồi."

"Yêu bản thân mình đi."

"Thất bại thì thử lại."

"Chán ghét bản thân không làm mày thắng."

"Tiếp tục cố gắng mới là thứ mày nên làm."

"Mày có đủ tài năng, thứ mày cần là sự tự tin thôi."

Vô Nhất nhìn Tình Kiếm.

Mỉm cười.

"Được."

.

.

.

"Tình Kiếm. Theo lệnh tao thì dùng Bảo Vệ."

"Lâm Nương. Cho Hoa Nhi và Quý Mộng đứng sát tường phía nam Lăng Mộ."

"Ngay khi tôi kêu bắt đầu. Buff."

"Diệp Vũ. Theo hiệu lệnh. Dùng Lĩnh Vực. Bọc hộ cho anh mày."

Cả Đan Nguyệt Bang giật mình.

Giọng nói này...!

Lâm Nương nhe răng mà cười ha hả.

"Tất cả nghe hết rồi đấy ! Vào vị trí !"

.

.

.

"BẮT ĐẦU !"

Tiếng gầm khủng kh·iếp vang lên từ vực sâu lăng mộ.

Y Sương giật cả mình.

Giọng nói này...

Không đúng !

Âm thanh này !

【Choáng】

Vô số người chơi rơi như rạ xuống.

Đó là 【Âm Vực Động Lòng Người】 !

"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA !!!!"

Tiếng hét thất thanh vang lên.

Nhiều ánh sáng hỗn tạp xuất hiện ở dưới đáy vực sâu.

Y Sương đang đung đưa nhờ roi của mình, mặc cho thành viên trong bang đang rơi xuống.

Nàng không tin vào mắt mình.

【Hành Quân Đến Vĩnh Hằng】

【Đoàn Diễu Hành Của Những Kẻ Không Nhà】

【Tinh Đồ Biến】

Tốc độ này !

Giống như cách Vô Nhất chạy lên nóc nhà.

Nếu tốc độ đủ nhanh, người chơi có thể chạy trên tường.

Hắn...!

Hắn đang chạy trên bức tường bên trong !

Lao thẳng đến Y Sương.

Còn 15 giây !