Chương 285: Gọi Đại Ca Cái Coi
Vô Nhất rời bệnh viện.
Tâm trạng hắn có chút nặng nề.
Mở điện thoại lên.
May mắn là bệnh viện tự động sẽ gửi thông báo tới công ty hắn làm việc.
Ít ra trong group chat công ty, chủ yếu cũng là hỏi thăm.
"Con đó...! Làm việc cũng giữ sức khỏe chứ."
Mẹ hắn tát vai hắn một cái.
"Con không sao mà..."
"Không sao cái gì ! Làm như mẹ không nghe bác sĩ nói gì vậy !"
"Đi ! Về nhà mẹ nấu cho ăn, lên đây chắc lại toàn ăn mì gói chứ gì ?"
Thật ra là mì ly.
Ừ thì nó cũng không khác mấy.
Cứ vây mà hắn bị mẹ mình kéo đi.
Hai người hôm đó cứ vậy mà ở nhà ăn uống, hàn thuyên.
.
.
.
Ring ring ring.
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Mẹ hắn có việc, đã sớm bắt xe về.
Vô Nhất vừa tiễn bà về.
Nhìn thấy cái tên trên điện thoại, có chút cau mày.
"Gửi số tài khoản đi. Tao gửi lại."
"Cút. Bố cần tiền của mày chắc." Tô Trung Phong trực tiếp nói.
"Tí tao qua nhà mày nhé ? Có chút chuyện."
Vô Nhất suy nghĩ một chút, rồi cũng gật đầu.
"Được."
Hắn cũng có trong mình một chút thứ cần nói với hắn.
.
.
.
"Ầy... Toàn mì ly... Hỏi sao mày không gục."
Tô Trung Phong nhìn một dàn mì ly trên bàn bếp, không khỏi thở dài.
"Nếu mày tới để phàn nàn về chế độ ăn uống của tao thì về liền cho tao nhờ."
Tô Trung Phong đang nghịch ngợm mà xếp đống mì ly lên nhau, cao gần tới trần nhà.
"Ai rảnh. Tao tới để nói về việc bang hội."
Vô Nhất khoanh tay tựa vào bàn bếp mà nhìn hắn.
"Vậy nói đi."
Tô Trung Phong gật đầu, không dài dòng mà ngả người lên giường hắn.
Nhà tên này vẫn còn quá đơn giản, nội thất không nhiều, sofa và bàn khách cũng không có.
"Sau hôm nay thì tao cũng hiểu sơ tình huống gia đình mày rồi."
"Tình huống như vậy mà tao bảo mày vào bang hội chỉ vì vui, thì quả thật là tàn nhẫn."
Tô Trung Phong cầm điện thoại ra mà bấm.
"Tao cũng liên lạc với bang chủ rồi, nàng ta bảo có thể phát lương cho những lần đi phó bản với bang."
"Chi phí hậu đãi các thứ, cũng hoàn toàn có thể thu xếp."
Thực tế, nhiều thành viên trong các bang hội nhất định sẽ có các kiểu hậu đãi như vậy.
Thời đại này, rất nhiều trò chơi thậm chí kiếm tiền nhiều tới mức như một nền kinh tế.
Bởi lẽ đó nên nhiều người thật sự có công việc là chơi game.
Việc cho Vô Nhất lương bổng không phải là không thể.
Đặc biệt là hoàn cảnh của hắn, là cần thiết.
"Tao không ngờ mày lại đem chuyện của tao đi nói người khác đấy." Vô Nhất khó chịu ra mặt.
"Muốn giúp mày thôi."
Tô Trung Phong vỗ vỗ vai Vô Nhất.
"Mày còn làm việc kiểu đó, không sớm thì muộn cũng c·hết trẻ."
"Xem đứa hút phì phèo thuốc nói kìa." Vô Nhất lườm hắn.
"Dạo này tao hút bớt lại rồi thằng ngu này." Tô Trung Phong trực tiếp cóc đầu hắn.
"Thế điếu thuốc mày đang cầm trên tay là cái gì ?"
Vô Nhất thật sự có khó chịu trong lòng.
"Tao..."
"Đây không phải là thương hại." Tô Trung Phong ngắt lời.
"Đây là vì tao coi mày là anh em."
Hắn đốt một điếu thuốc lên mà rít.
"Đời của mày, quyết định là của mày."
"Tao chỉ hi vọng bà già mày không phải chịu cảnh kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh thôi."
"Căn nhà mày muốn báo hiếu, tao nói thật, mẹ mày sẽ không muốn bằng được thấy mày sống tốt đâu."
Vô Nhất im lặng.
Tô Trung Phong đưa ra một điếu thuốc.
"Làm điếu ?"
"Tao đó giờ không có hút." Hắn đưa tay ra ngăn.
"Cái gì chả có lần đầu." Tô Trung Phong vẫn tiếp tục đưa.
"Mày là thể loại chú lại không nể anh trên bàn rượu phải không ?" Vô Nhất cau mày.
"Không, tao là đứa đập bể đầu thằng nào nói câu đó."
"Nhưng tao nghĩ mày cần cái gì đó để giải sầu."
Vô Nhất nhìn hắn.
Tô Trung Phong không đùa.
Hắn cầm lấy điếu thuốc mà để hắn châm lửa.
"Khặc... Khụ...!"
Vô Nhất trực tiếp sặc.
Tô Trung Phong ôm bụng mà cười.
"Non vãi lờ. Thề."
"Im mẹ mày đi." Vô Nhất không nhịn được cười."
Tô Trung Phong khoác tay qua vai hắn.
"Từ hồi đại học, tao đã coi mày là anh em rồi."
"Đừng có sợ, có chuyện thì giúp nhau."
"Hồi mày tốt nghiệp xong biệt vô âm tín, tao cũng lo vãi ra."
Vô Nhất nhìn Tô Trung Phong đang phà thuốc.
"Gọi tao một tiếng đại ca đi, từ này về sau tao bảo kê mày."
"Ca ca cái con..." Vô Nhất đá mông hắn.
Tô Trung Phong chỉ sặc sụa mà cười.
.
.
.
Tô Trung Phong rời khỏi chung cư của Vô Nhất.
Miệng còn ngậm thuốc.
Ngay lập tức đã bị một cánh tay thon trắng, chộp lấy điếu thuốc kia mà đạp dưới đất.
"Sơ hở là h·út t·huốc. Người như vậy chả có ai thèm theo đâu."
Tô Trung Phong bật cười.
"Phong trần cũng là một loại đẹp trai mà."
"Vớ vẩn. Ngươi như ông chú 40 tuổi ấy."
Nàng ta đeo kính đen, mặc quần jean, áo thun đen bên trong cùng áo khoác da.
"Cậu ta chấp thuận rồi, tí gửi lại thư mời đi."
Lâm Giai Kỳ ngồi lên yên xe máy của Tô Trung Phong.
"Cậu tin tưởng cậu ta đến vậy sao?"
Tô Trung Phong lên xe mà gật đầu.
"Ừ."
"Tôi tin tưởng cậu ta."
Lâm Giai Kỳ gật đầu.
"Được rồi. Tiền lương của cậu ta cậu trả."
"Ơ...!? Cô mới là bà chủ cơ mà !?" Tô Trung Phong than rõ to.
"Nhưng cậu là người đòi." Lâm Giai Kì khoanh tay dùng ánh mắt viên đạn mà nhìn hắn.
"Giai đoạn đầu thôi, tới lúc cậu ấy chứng minh được tài năng của mình, tôi sẽ lo chi phí."
"Ầy. Được rồi." Tô Trung Phong thở dài.
"Thế là tạm thời chúng ta có một lượng vừa đủ thành viên để đánh phó bản rồi." Lâm Giai Kỳ mỉm cười.
Tô Trung Phong đội nón bảo hiểm vào.
"Ừa."
Hắn rồ ga mà phóng đi.
Lâm Giai Kỳ vô thức mà lấy tay ôm bụng hắn, sợ bị ngã đi.
"Chậm chậm thôi !"
"Hú !!!"
"Chinh phục phó bản nào !!!"
Hắn rồ ga.
Xong lập tức nhấc bánh trước lên.
Bốc đầu xe.
"Thôi ngay tên khốn !!!!" Lâm Giai Kỳ khóc thét.
"Yà Hú !!!!"
Hôm ấy, Lâm Giai Kỳ phải cúi đầu xin lỗi chú công an vì tên ngu bốc đầu kế công an phường.
.
.
.
Vô Nhất thẩn thờ.
Đứng tại sân thượng quen thuộc mà nhìn xuống.
Hắn từng mỗi ngày, nghĩ đến việc nhảy xuống.
Nhiều người sẽ hỏi, nhiều người sẽ trách.
Hắn chỉ có thể nói.
Hắn cảm thấy mệt mỏi.
Nặng trĩu.
Không còn thấy niềm vui.
Cô độc.
Mọi thứ hắn làm, dường như đều không có ý nghĩa gì.
Tay hắn cầm theo một tờ giấy.
"Tạm biệt nhé, sân thượng."
"Hôm nay là ngày cuối ta gặp ngươi."
Hắn quay đầu mà rời đi.
Tờ giấy đơn xin thôi việc trên tay đã được duyệt.
Vô Nhất mở điện thoại ra.
"Được rồi, học mech thôi."
.
.
.
"Cái con gà này, giữ chân tụi nó tí cũng không xong."
Vô Nhất trong tiềm thức bị khóa chặt kia, lúc này bừng tỉnh bởi lời nói kia.
Hắn mở to mắt.
Ngọn lửa hồng bao phủ bản thân.
Bóng lưng quen thuộc hiện ra trước mặt hắn.
Mang theo ngọn lửa hồng nhạt bừng cháy trên lưỡi kiếm đen tuyền.
【Tình Kiếm Minh Tưởng】
【Bảo Vệ Những Gì Ta Trân Quý】
【Người chơi Vô Nhất đã được Tình Kiếm hồi sinh.】
Tay hắn lướt qua mà chụp lấy vô số lá cờ đang tung bay.
"Tới lượt bố mày ra sân rồi."
Hắn mỉm cười.
"Ông anh ! Nhảy xuống thì nói trước một tiếng chứ !"
Bịch.
Diệp Vũ cũng tiếp đất.
Song Uyên và Nguyệt Nhận đang ở trên cao, vừa thả họ xuống.
Hắn quay đầu sang mà nhìn Vô Nhất.
"Sao ?"
"Tiểu đệ."
"Muốn gọi tao là đại ca chưa ?"
Vô Nhất nhìn hắn mà bật cười.
Con chó này.
"Đại ca cái quần què. Tới trễ còn làm màu."
----
Tác mở chuyên mục trả lời câu hỏi về truyện trong bình luận, hứng thú có thể sang hỏi nhé !