Chương 283: Không nỡ rời đi.
Sinh lực tụt về 0.
Thông báo t·ử t·rận cũng được hiện lên.
Mắt Vô Nhất lờ đờ.
Cảm giác gì đây...?
Lúc hắn c·hết trong trò chơi từ trước đến nay, đâu có cảm giác lâng lâng như vậy.
【Gia Tốc Tuyệt Đối đang được kích hoạt.】
Hắn nhớ rồi.
Trước khi bị c·hết bởi phi kiếm của Đạp Tuyết.
Hắn... cảm nhận được cảm giác ấm nóng bên mắt.
...Là Minh Tưởng ?
Kỹ năng này, là của Minh Tưởng.
Thời gian với hắn lúc này trôi đi rất chậm.
Hắn vẫn thấy cảnh tượng xung quanh.
Vô vàn lá cờ rớt ra từ cơ thể hắn.
Mọi thứ như quay chậm.
Rất chậm.
Như thể đứng yên.
Hắn cảm nhận được.
Giây phút hắn ngã xuống đất.
Hắn sẽ t·ử v·ong.
Cái tên kỹ năng đó...
Chẳng lẽ hiện tượng hắn đang cảm nhận lúc này, là do Minh Tưởng ?
Não bộ hắn đang hoạt động ở mức độ nhanh không tưởng.
Khiến mọi thứ như đứng yên.
Đây... là cảm giác mà Diệp Vũ bảo rằng cứ như mọi thứ đứng yên khi Minh Tưởng sao ?
Thế nhưng.
Thân xác nhân vật của hắn.
Đang cảm nhận được c·ái c·hết.
Nó đang gào thét.
Và sau đó, như món quà cuối cùng cho thân thể sắp c·hết.
Não bộ đang soạn ra ký ức quan trọng của đời người để trao cho hắn xem như món quà tiễn biệt.
Chuyện quái gì vậy...?
Chỉ là c·hết trong trò chơi thôi mà.
Sao hắn cảm thấy như hắn sẽ c·hết thực sự ?
Thân thể như thấy lạnh đi.
Nhịp tim thấp dần.
Hắn cảm giác như mình lơ lửng giữa đường ranh của sự sống và c·ái c·hết.
Thời không như ngừng lại trong mắt Vô Nhất.
Dẫu cho đôi chân đã bắt đầu tan biến.
.
.
.
Tầng thượng của một tòa nhà cao tầng.
Vô Nhất đang đứng tại lan can, nhìn xuống.
Trời lạnh.
Gió thổi đến tê buốt người.
Lạnh đến nổi hắn thở ra khói.
Pháo hoa bắn tỏa sáng đầy màu sắc giữa bầu trời đêm.
Thế nhưng Vô Nhất cũng không buồn ngắm nhìn nó.
Hắn thở dài.
Tay cầm một chiếc nón thực tế ảo.
Hộp đựng của nó còn ở trên sàn sân thượng. Rõ ràng là hắn mới mua.
"Năm nay..."
"Hi vọng là năm nay đi."
Nón thực tế ảo vẫn còn đang mở.
Lờ mờ thấy được trên tấm kính.
【Khởi tạo nhân vật mới.】
【Vô Nhất Lv.1】
.
.
.
Cạch.
Cửa mở ra.
Vô Nhất bước vào căn phòng thuê của mình.
Cởi giày và áo khoác.
Hắn lấy một ly mì gói trên kệ, vào bếp mà nấu nước sôi.
Trong khi chờ nước sôi mà nằm lên giường, nhìn màn hình điện thoại.
【+12 000 000. Lời nhắn: Lương tháng 12.】
【- 5 500 000. Lời nhắn: Tiền nhà cho mẹ.】
【- 4 500 000. Lời nhắn: Tiền nhà.】
Còn không có thưởng tết.
Công ty chó má.
Mục tin nhắn được mở ra.
【Den ngay dong tien ngan hang roi do con.】
Ánh mắt hắn lại đổ thêm một ly sầu.
Đôi mắt vô hồn của hắn bấm điện thoại.
Mở ra playlist nhạc của mình.
Sau đó quăng điện thoại qua một bên.
【Cuộn lấy sô pha, ánh mắt lim dim, mái đầu r·ối l·oạn.】
Nhắm mắt mà định thần.
【Lại ước ao phóng khoáng thanh cao như vai chính trong phim.】
Đến với thành phố này để kiếm tiền.
Thế nhưng rốt cuộc cũng chẳng giữ cho mình được bao nhiêu.
【Dưới mái hiên nhà, có bầy quạ líu nha líu nhíu.】
Tự lo cho mình, có lẽ hắn có thể giữ cho mình được một ít.
Thế nhưng ai cũng tự có trách nhiệm mà họ phải gánh vác mà.
Hắn cũng không than vãn gì.
【Tâm tình bị đè nén, chẳng biết giải bày thế nào.】
Vô Nhất lấy tay cầm chiếc nón thực tế ảo.
2 triệu còn lại đây.
Tháng này coi như ăn mì ly tới c·hết.
Hắn mua thứ này cũng không phải vì vui đùa gì.
Kiếm tiền cả.
Thời buổi này, công việc trong trò chơi rất nhiều.
Kiếm nguyên liệu hiếm, bán vật phẩm hiểm.
Các trò chơi mới ra mắt, là dễ kiếm tiền nhất.
Coi như thử một lần.
Hắn nhớ lại lúc ở sân thượng.
Tư hỏi đó có phải là hôm nay không ?
"Tôi ơi."
"Nay...Chưa phải lúc đâu."
.
.
.
【Dẫu tôi ở nơi đây, hay ở bên kia.】
Cạch.
Vô Nhất mệt mỏi bước vào nhà.
Đã quá nửa đêm. Hắn mới về được tới nhà.
Với nhiều người, sẽ cực kỳ khó chịu.
Ai cũng có đời sống riêng.
Nhưng Vô Nhất lại không biểu lộ chút cảm xúc gì.
Hắn cởi áo khoác.
Cởi giày.
Thả người lên giường, ngay lập tức mà say giấc.
Về trễ, thì sao chứ ?
Hắn cũng không có người chờ đợi hắn ở căn nhà thuê này.
Cũng không có thức ăn nóng hổi đang chờ hắn.
Hắn mở điện thoại lên.
【Nho an uong day du nhe con. Tet roi ve tham me】
【Me nho con】
Mắt hắn nhắm nghiền.
"Chưa phải lúc."
"Mày còn người mình phải chăm lo."
【Tiếng trùng kêu phảng phất thất thần.】
【Lòng hiểu rõ phút giây này cần cố gắng nỗ lực.】
【Cho dù tôi ở nơi đâu.】
.
.
.
Cạch.
Hắn về rồi.
Cởi áo khoác.
Cởi giày.
Có một lời từ một anh trong nhóm tại công ty nói.
Khiến hắn suy nghĩ.
"Ngoài kia bao nhiêu người khổ hơn cậu."
"Cậu buồn, là buồn cái gì."
Vô Nhất thở dài.
Lại thả người lên giường.
"Để cả cảm xúc của bản thân, cũng không được phép có sao?"
"Người khác khổ hơn, thì tôi không được phép cảm thấy như vậy ?"
"Từ khi nào, muộn phiền cũng là một cuộc ganh đua ?"
Hắn nhắm mắt mà ngủ.
Vẫn là quá nửa đêm.
【Quá khứ không cách nào bù đắp.】
【Mỗi khi hồi tưởng.】
Cạch.
Vô Nhất về nhà.
"AAAAAA.....!"
Hắn hét toáng lên.
Áo khoác cũng không thèm cởi.
Quăng đôi giày đi mà ném người vào giường.
Ụp mặt vào gối mà la hét.
Tay bấu chặt chiếc gối.
"...Chưa phải lúc."
Mặt hắn ngấn lệ, tay run run.
"Chưa phải lúc."
Vô Nhất ngồi dậy.
Mở điện thoại.
Hàng ngày, chiếc điện thoại đều lấp đầy bởi tin nhắn của mẹ.
【Troi lanh, me may cho con chiec ao len, con nho mac】
【Nho an uong day du】
【Ngu du giac nha con】
Vô Nhất nhớ rõ.
Tay mẹ hắn bị tật do t·ai n·ạn tại chỗ làm hồi xưa.
Rất khó luồn chỉ.
Thường đều là nhờ hắn làm.
Lòng có chút xót.
Hắn lấy tay gõ tin nhắn trả lời.
【Dạ. Yêu mẹ.】
Một lần nữa, thở dài mà nhắm mắt.
【Từng muốn rời đi.】
【Dựa vào phương thúc này để tồn tại.】
【Là bởi vì những lời kể, những cử chỉ, những v·ết t·hương ấy.】
【Không nỡ rời đi.】
【Khi người nói, vẫn có người ở đây.】
"Chưa phải lúc."
【Lòng bỗng nhiên thấy đợi mong khôn tả.】
.
.
.
Tiếng nhạc cứ vang lên trong đầu.
Hôm nay không có nhiều việc, có thể về sớm.
Vô Nhất lại lên sân thượng của tòa nhà công ty, ngắm nhìn cảnh hoàng hôn.
Nhiều kẻ sẽ bảo lúc này, làm một hơi thuốc, uống một tí rượu.
Sẽ thấy tốt hơn.
Nhưng hắn không h·út t·huốc, cũng chỉ uống rượu khi phải đi với sếp hay đồng nghiệp.
Tiền ăn còn chẳng đó, mong đợi gì những cái xa xỉ.
【Ráng chiều la đà, lật hoài điện thoại, không người để gọi.】
【Phải chăng kẻ quen với cô đơn như tôi đáng chịu thế này ?】
Hắn rướn người quá khỏi lan can.
Mà nhìn cảnh vật đã nhuộm gam màu cam ấm bởi trời hoàng hôn.
【Trên cầu độc mộc, ai rơi xuống mới coi là thắng cuộc ?】
【Tôi phản kháng trong im lặng, đến bao giờ mới đánh bại được đây ?】
【...】
Vô Nhất lại xoay người mà rời đi.
Nhìn điện thoại.
【Bạn nhận được lời mời gia nhập Đan Nguyệt Bang, có muốn gia nhập ?】
【Có / Không】
Đôi mắt đờ đẫn mà nhìn.
"Không biết lúc lấy được đủ dũng cảm."
"Đó sẽ là dũng cảm để bước tiếp."
"Hay trốn chạy."
【Không.】
----
Bài hát: Thật muốn yêu thương thế giới này ( https://www.youtube.com/watch?v=f9AYtduepEY )