Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !?

Chương 265: Bệnh Nan Y




Chương 265: Bệnh Nan Y

Toàn bộ người xem đều sợ hãi,

Quá đáng sợ.

Y Sương trợn to mắt.

Sinh lực của nàng chỉ còn đúng một giọt.

Chém đạo không thể dứt điểm.

Nàng cắn răng.

Ngọc bội bên hông lóe sáng.

【Ngọc Bội Quy Quy đã được kích hoạt.】

Ngay lập tức thân thể Y Sương hóa thành ánh sáng, rồi biến mất.

Nhiều người không biết thứ Y Sương dùng là gì, nhưng người tại REMIxTV đều đã nhận ra.

"Ồ...! Là Ngọc Bội Quy Quy !!!"

"Nghe nói nhiều bang lớn đều phát cho người chơi quan trọng vật phẩm này, đây là cái đầu tiên chúng ta thấy được sử dụng !"

【Ngọc Bội Quy Quy 】

【Kích hoạt: Dịch chuyển người sở hữu đến chủ sở hữu trước đó của Ngọc Bội. Hồi chiêu 2 tiếng.】

Với thời gian hồi 2 tiếng, trong một trận Lãnh Địa Chiến người chơi chỉ có thể dùng nó một lần.

Nhưng lợi thế từ việc có thể tùy ý dịch chuyển chủ chốt đến vị trí mình muốn là vô cùng có lợi.

Y Sương cũng tránh được thời gian chờ khi c·hết.

"Healer đâu ! Hồi máu cho Y Sương !" Vô Thường hét lớn.

Nàng ta đã ở Thu Vũ Thành.

Sinh lực đã còn rất thấp.

"Xin lỗi Vô Thường, hắn ta quả thật quá đáng sợ."

Y Sương đổ mồ hôi.

Nàng không tin được thứ nàng vừa chứng kiến..

Minh Tưởng của hắn, như thể xuyên thấu mọi loại phòng bị.

Vô Thường tặc lưỡi.

"Không phải lỗi của cô, cả cánh Bắc còn bị hắn đập hết, một mình cô phải đối đầu với thứ đó, vậy là tốt lắm rồi."

"Sau đợt này nhất định ta phải lên thẳng trụ sở DMG làm loạn một phen. Game lỗi vãi cả linh hồn !"

.

.

.

Nhiều người đang chờ hồi sinh hoặc đã hồi sinh đều đang xem kênh trực tiếp của REMIxTV.

"Oa..."

"Ngầu thật...!"

Người của Đan Nguyệt Bang lúc này xem Tình Kiếm đánh nhau đều sửng sốt.

"Hôm nay Tình Kiếm sao thế nhở ? Hắn mò đâu ra đồ ngon gì mà bá vậy ?"

Lâm Nương lúc này đang ở cổng Bắc sau khi hồi sinh.

Ban nãy thấy bóng lưng của Tình Kiếm, nàng cũng không khỏi bất ngờ.

"Hôm nay... Hắn có gì đó lạ lạ." Nàng nghĩ thầm.



"Thường ngày Tình Kiếm sẽ vừa đánh vừa gáy, tại sao hôm nay hắn lại im lặng thế ?" Vài người trong bang bắt đầu bàn luận.

"Cơ mà Tình Kiếm lúc không mở miệng... Quả thật rất đẹp trai phong trần..."

"Xưa nay hắn mở miệng, dù rất hoang dã nhưng vẫn chưa được coi là top đẹp trai trong bang, giờ đóng miệng lại quả thật là tốt rồi."

"Ồ, ai nằm trong top đẹp trai của bang vậy?" Nguyệt Nhận hứng thú mà hóng cùng.

"Quý Mộng, Mì Hảu Hảu, Diệp Tư Thuần, Diệp Vũ, ...vv"

"Ồ ? Diệp Vũ ?" Nguyệt Nhận có chút bất ngờ.

"Ừa, rất có cảm giác của một người thiếu niên nhiệt huyết. Da có hơi ngăm nhưng chịu chăm chút nhất định rất đẹp trai."

Mọi người sôi nổi mà bàn tán.

"Vô Nhất cũng có thể nằm trong top nếu hắn chịu sửa soạn chút, nhưng tên ấy ngoài đời lúc nào ăn mặc nhìn cũng bần."

"Haha..." Hoa Nhi nghe mọi người nói, không khỏi buồn cười.

Ông anh của mình cũng toàn quần đùi áo ba lỗ ngoài đời mà.

Hôm mọi người đi ăn, là mình lựa đồ cho ảnh mặc chứ đâu.

Rầm !!!

"Úi !"

Cả Đan Nguyệt Bang hoảng hốt.

"...Địch ! Địch tới rồi !"

"Đuổi nhanh vậy !?"

Đan Nguyệt Bang vừa hồi sinh đi đến Bắc 1, lúc này người của Vô Thường bị g·iết tại Thu Vũ Thành đã hồi sinh dần sang Bắc.

Người Tình Kiếm g·iết cũng đang hồi sinh.

"Chạy đến Bắc 4 đi !"

"Tụ họp lại với Vô Nhất !"

Quý Mộng gấp rút mà ra lệnh cho mọi người.

Chỉ còn khoản 12 phút.

Sắp rồi !

Một đống cờ !

Một đống tiền !

Bao tiền ấy nhỉ ? Não họ hết hoạt động nổi rồi !

Não bộ của các thành viên trong bang lúc này đều đang chạy bằng tiền !

Các bang xung quanh ai cũng cảm nhận được sát khí thèm tiền của cả bang hội.

.

.

.

Vô Nhất đã chạy tới Bắc 4.

"Diệp Vũ, cậu đang ở đâu ?"

"Vừa đến Bắc 5, anh đợi ở Bắc 4 đi cũng được."

Lúc này Diệp Vũ và Ánh Thư đã tự di chuyển.

Ban nãy hắn bế Ánh Thư là vì đang được buff tốc.

"Không được, tôi sẽ đến Bắc 5. Bắc 4 là Thảo Nguyên Dã Lang, địa hình quá bằng phẳng. Rất bất lợi khi đối đầu với số đông."



"Ok. Vậy bọn tôi ở Bắc 5 chờ."

Diệp Vũ ra hiệu cho Ánh Thư dừng, ngồi bệch xuống đất.

"Chắc tầm 1 phút là ổng tới thôi."

Ánh Thư vẫn đang vui vẻ mà nhìn xung quanh.

Nghĩa Địa Thành Lucas

Nơi đây là một khu vực trông như nghĩa địa.

Với nhiều cây tưởng chừng như héo úa, nhưng lại có đầy lá cây mang màu tía.

Phủ xuống những ngôi mộ tồn tại từ rất lâu.

Địa hình nơi đây khá giống mê cung, nghe bảo là được làm như vậy để thây ma sống dậy cũng khó mà tìm được đường ra.

Nhưng nhờ thế mà vô tình khiến nơi này trở thành một địa hình tốt để lấy ít địch nhiều.

"Nơi này thú vị thiệt, mỗi khu vực đều có cấu trúc khác nhau.'

Nàng nãy giờ đều xem qua những khu vực mà họ đi qua.

Mỗi một nơi đều có nét rất riêng.

"Hiếm có người mới nào mà lập tức lại được đi Lãnh Địa Chiến như cậu đấy." Diệp Vũ bật cười.

Đôi mắt tròn vo của nàng nhìn Diệp Vũ.

"Diệp Vũ đi nhiều rồi hả ?"

"À..."

Ánh mắt hắn có chút tâm sự.

"Từng đi nhiều. Sau đó nghỉ một thời gian, gần đây mới đi lại cùng Đan Nguyệt Bang."

Ánh Thư nhìn ánh mắt kia, như hiểu chuyện gì, chỉ gật đầu.

Bàn tay vỗ bép bép vào vai Diệp Vũ.

"Quá khứ quá khứ, để nó qua đi."

Nàng vẫn là rất ranh ma.

Không có ý định nói chính xác lời hắn nói để tránh bị phát hiện là mình nghe được.

"Gì vậy trời ~? Không nghiêm trọng vậy đâu."

Diệp Vũ đứng dậy.

"Bang hội rốt cuộc cũng là một nơi tổng hợp của rất nhiều con người mà."

"Có cãi nhau, có ly biệt là bình thường."

Diệp Vũ bẻ bẻ cổ.

Ánh Thư nhìn hắn, trong lòng như nở rộ ra một câu hỏi.

"...Vậy, Diệp Vũ có buồn nếu phải ly biệt không ?"

Nàng nhẹ nhàng mà hỏi hắn.

Diệp Vũ ngạc nhiên.

Quay sang nhìn nàng.

Mắt có chút rưng rưng.

"...Ánh Thư."

Hơ ?

Nàng có chút giật mình.



Sao ánh mắt Diệp Vũ... Không đúng ?

"...Diệp Vũ?"

Hắn đặt hai tay lên vai nàng.

Trông vô cùng lo lắng.

"Cậu đừng lo, có chuyện gì tôi cũng không bỏ cậu đâu. Được chứ ?"

"Phải cố gắng lên, không được bỏ cuộc !"

Hả ?

Hả hả hả ?

"A...? Diệp Vũ... Sao lại...!?"

Mặt nàng ửng đỏ.

Ánh mắt của Diệp Vũ trông vô cùng đau thương cùng lo lắng.

Hắn như thông tuệ rồi.

Một cô gái phải nằm liệt trên giường bệnh suốt bao nhiêu năm.

Sợ tiếp xúc.

Không ăn nổi đồ ăn.

Giờ còn hỏi mình nghĩ sao về ly biệt...!

Hắn bóp chặt vai nàng.

"Diệp Vũ...Đau..."

Thật ra đây là thực tế ảo, nàng sẽ không cảm thấy đau.

Nhưng nàng đang cảm thấy cảm xúc của Diệp Vũ lúc này, quá nặng nề.

"Ánh Thư...! Không được từ bỏ...!"

Hắn có chút chảy nước mắt.

"...Dù cho căn bệnh đó có quái ác thế nào ! Cũng không được từ bỏ !"

"Dù mới quen, nhưng tôi nhất định sẽ ở bên cậu cho tới khi cậu bình phục !"

Hơ...?

Ánh Thư nghệch hết cả mặt ra.

Nàng vả mặt Diệp Vũ cái bép.

"Diệp Vũ. Ánh Thư hong có bị bệnh n·an y·."

"Hể ? Thiệt hả?" Hắn cũng ngây người.

Nàng gật đầu.

"Ừ. Ánh Thư ổn."

"Cậu nằm trong giường bệnh có thâm niên đó, ổn ?"

"Ánh Thư nói ổn là ổn mà...!"

Hai tay nhỏ của nàng chụm lại mà đánh đánh vào hắn.

Không có lực sát thương, quả thật còn có chút buồn cười.

"Được rồi ! Không bị bệnh n·an y· là tốt !"

Hắn vui vẻ cười.

"Thật sự tôi còn biết quá ít về cậu. Một lúc nào đó nếu cậu nghĩ có thể nói cho tôi biết, hãy nói tôi nghe nhé."

"Tôi cũng không muốn x·âm p·hạm đời tư người khác."

Ánh Thư nhìn Diệp Vũ, nhẹ mỉm cười.

"Nhất định."