Chương 253: Độc Long
Vô Nhất thở phào.
Thót con mẹ nó tim.
Cổ vẫn còn rợn.
Nổi hết cả da gà.
Hắn mà kích hoạt trễ một chút là c·hết dưới kiếm của Y Sương rồi.
"Vô Nhất, không sao chứ?"
Người của Vọng Ngữ Bang còn sống đang hỏi thăm cậu.
"Ổn ổn. Quân số mọi người thế nào?"
"Vẫn đủ người thực hiện kế hoạch." Người kia đáp.
Hắn gật đầu.
Phương án B chỉ có thể tạm thời câu một tí thời gian thôi.
Cao lắm là 5 phút là Đông Tây Nam đều kéo đ ến đây cùng Y Sương.
"Ngạo Thiên ở cổng Đông rồi sao?"
"Ừ. Đan Nguyệt Bang cũng đang ở đó."
Tình hình như này thì hắn không thể chạy sang Đông.
Thật ra thì kẹt cứng ngắc ở Bắc rồi.
Tùy cơ ứng biến thôi.
.
.
.
Y Sương đang vội chạy về Bắc 3.
Khu vực Bắc 4 là Thảo Nguyên Dã Lang, nên địa hình cũng không có gì khó di chuyển.
Nhưng sợ là Vô Nhất sẽ đi đến Bắc 2.
Khu vực Bắc 3 là Núi Tuyết Bắc Minh địa hình nhiều núi, rất khó đi.
Nếu nàng là Vô Nhất, nhất định sẽ chạy về Bắc 2.
Ép buộc mình kẹt ở Bắc 3 không thể di chuyển nhanh.
Thế nhưng tên Vô Nhất này rất có thể sẽ có mưu kế gì đó.
Y Sương lại mở liên lạc với Vô Thường.
"Bắc 2."
"Tôi biết." Vô Thường rõ ràng.
Hai người liên lạc đơn giản như vậy.
Hiện tại Y Sương lo nghĩ nhiều về việc tên Vô Nhất định làm gì hơn.
Hắn có thể nghĩ đến việc sử dụng Hắc Y Hội Bộ Pháp để t·ẩu t·hoát. Không thể nào lại tự đưa mình vào thế chỉ câu được thêm có tí thời gian cả.
Hiện tại còn 32 phút.
Thêm 1 phút nữa là nàng đến Bắc 2.
Vô Nhất... cậu định câu 30 phút của tôi bằng cách nào ?
Dù có là chiến đấu câu thời gian, Y Sương cũng tự tin trong vòng 30 phút còn lại đánh hạ được hắn.
Trường hợp tệ nhất, không được đi nữa. Quân lực của Vô Thường và Mã Lưỡng đều sẽ tràn vào.
Không có kẽ hở.
Ngạo Thiên đang ở hướng Đông, chạy hết tốc lực cũng không thể tới trước Hắc Bạch và Đông Phương Lạc Phường.
Chú chuột nhắt Vô Nhất lúc này đang bị một bầy mèo bao vây.
Chó Ngạo Thiên có muốn cũng không tới giải vây kịp.
.
.
.
"Ta tới muộn rồi sao."
Một giọng nói quen thuộc xuất hiện đằng sau lưng Thiên Vỹ Yêu Vương.
"Không sao, tỷ tỷ b·ị t·hương, nghỉ ngơi thêm một chút cũng được mà."
Là Hắc Y Thiên Ma.
"Không sao, đồ đệ thi đấu, làm sư tôn sao có thể không đến xem."
Gương mặt có chút xanh xao.
Thân thể có phần tiều tụy hơn rất nhiều.
May mắn là khi đó có Tân Kiếm Tiên ở đó.
.
.
"Không ổn rồi...! Đại nhân chỉ vừa mới hồi phục, chịu loại kịch độc này... Sẽ chịu không nổi mất." Cát Tường hoảng hốt.
Gương mặt Hồng Mân lúc này đang nén chịu cơn đau giày vò từ kịch độc.
Những người khác cũng đang chịu kịch độc, nhưng phản ứng vẫn chưa dữ dội như Hồng Mân.
Kịch độc Atrum. Thời gian càng để lâu, độc phát tán càng mạnh.
Thời điểm vàng để giải độc là lúc này. Nếu để càng lâu, càng khó tị.
Đến một thời điểm, không còn cách nào trên đời có thể trị được loại độc này nữa.
"Cậu Thái Huy... cậu có thể dùng Sinh Hoa một lần nữa không ?"
"Đòn khi nãy tôi phải tốn bao nhiêu thời gian để thi triển, với tình trạng hiện tại tôi sợ là không thể làm được." Thái Huy ôm ngực, có phần nhói đau mà trả lời.
Lãnh Yên cắn răng. Quả thật đòn Sinh Hoa vừa rồi của Hoa Sơn tuy lợi hại, nhưng vô cùng tốn thời gian thi triển.
Thương tổn từ độc Atrum giai đoạn đầu không kịch liệt, mà thấm dần vào thân thể người chịu độc.
Hiện tại mọi người vẫn hành động được.
Tâm Kiếm đến gần Hồng Mân, tay đặt lên thân thể nàng mà kiểm tra.
Đôi mắt có chút âu lo.
"Hắc Y Thiên Ma... Ngài có cách nào giải quyết cho tất cả mọi người không?" Lãnh Yên cúi đầu hỏi.
Hắc Y Thiên Ma nhìn xung quanh, có chút muộn phiền.
Việc xử lý kịch độc trong cơ thể nàng thì không khó, nàng tự có cách.
Nhưng với những người khác thì nàng không chắc.
"Đừng lo, mọi người sẽ không sao đâu."
"Tuy nhiên, các vị sẽ phải theo ta về Hắc Y Hội chữa trị.
"Kịch độc Atrum không phải thứ dễ xử lý. Ta có thể tự lo cho mình, nhưng các vị thì phải đi một chuyến."
"Thời gian chữa trị cũng không hề ngắn."
"Thời gian tới, phiền các vị rồi."
Kịch độc Atrum không phải đùa.
Nếu có sẵn độc tính trong người. Nó sẽ kích phát độc tính, khốn khổ vạn lần.
Nếu không có, nó sẽ kích phát các tế bào trong cơ thể, khiến nó tạo nên khối u.
Thế nhưng, việc nàng lo nhất là Hồng Mân.
Thân thể nàng ta lúc này chỉ vừa mới khôi phục, vẫn còn rất yếu.
Không thể nào chịu kịch độc này lâu được.
"Đại nhân... Ngài không lo cho vị đệ tử kia sao?" Một người của Hắc Y Hội nhìn Vô Nhất đã ngất đi.
"Không sao... Hắn là người phương xa." Hắc Y Thiên Ma lắc đầu.
C·hết thì tên đó cũng hồi sinh lại thôi.
Hắc Y Thiên Ma cũng đến gần Hồng Mân mà dò xét.
"Hồng Mân... Ráng lên nhé..."
Nàng cũng rất lo.
Chất độc từ móng vuốt nhờ Sinh Hoa mà bị trấn áp, giờ lại đang phát tán trở lại.
"Độc Long... Không dễ để giải đâu." Tâm Kiếm lấy tay chạm vào nàng.
"Khả năng cao dù có chữa được cũng sẽ phế đi tu vi."
Hắc Y Thiên Ma nhìn Tâm Kiếm.
"...Ta biết."
Nàng cũng chưa có cách giải quyết.
Độc Long là sinh vật Ngoại Giới.
Chất độc của nó vì thế mà bị Thiên Đạo tận diệt.
Nếu để thấm vào cơ thể một người, hòa làm một, dễ khiến Thiên Đạo nhìn nhận một người là Ngoại Giới mà tiêu trừ.
Nàng cắn răng.
C·hết tiệt.
Là do ta quá bất cẩn.
Tâm Kiếm nhìn Hồng Mân.
Nâng tay nàng lên mà nắm.
"Hồng Mân, ngươi nhớ đã hứa với ta gì chứ ?"
Ánh mắt lờ đờ của Hồng Mân nhìn Tâm Kiếm.
"Tâm Kiếm tiểu thư..."
Tâm Kiếm mỉm cười.
"Ta cũng đã nói, nếu ngươi đã hứa, ta sẽ không để ngươi c·hết."
Bàn tay cùng vô số hoa văn kì dị của Tâm Kiếm lóe sáng.
Hồng Mân trợn to mắt.
"Không...Tâm Kiếm tiểu thư...!"
Hắc Y Thiên Ma nhận ra nàng ta tính làm gì.
"Tâm Kiếm... Không. Lãnh Yên Nhi."
"Ta nợ ngươi một ân huệ."
Tâm Kiếm lắc đầu.
"Ân nghĩa gì."
"Ta chỉ đang thực hiện lời hứa của mình."
【Chiếm Đoạt: Độc Long】
Vút.
Ngay lập tức, từ thân thể Hồng Mân, một luồng khói tím xanh lẫn lộn phóng thích ra ngoài.
Tạo thành một con rồng bằng khói lơ lửng trên cao.
Nó nhìn Tâm Kiếm.
Sau đó ngay lập tức há miệng, gầm gừ.
Rồi lao vào thân thể nàng.
Trong tức khắc, độc tố đã hoàn toàn trấn áp thân thể nàng.
Cơn đau ngay tức khắc được tạo nên, khiến cơ thể không khỏi dày vò.
Hắc Y Thiên Ma nhìn nàng, vẫn là cúi đầu cảm ơn.
Thực sự đây là cách giải quyết tốt nhất.
Luận tu vi, hiện tại Tâm Kiếm là tồn tại mạnh nhất.
Việc trấn áp Độc Long sẽ tốt hơn là một Luyện Vương như Hồng Mân.
.
.
.
"...Vậy là nãy đến giờ, Vô Nhất đều đang chạy à?" Hắc Y Thiên Ma nhìn màn hình trực tiếp.
"Vâng." Thiên Vỹ Yêu Vương xoa xoa chú thỏ.
Hắc Y Thiên Ma không khỏi nheo mắt.
"Tên ngốc."
"Chức nghiệp Kiếm Vũ không phải dùng để chạy."
"Cũng là chiến thuật mà." Thiên Vỹ Yêu Vương mỉm cười mà nhìn.
"Đâu phải ai cũng có thể như tỷ tỷ nha."
Hắc Y Thiên Ma khoanh tay, ngả người ra ghế mà nhìn.
"Tiểu tử. Đừng có làm nhục thanh danh của Kiếm Vũ."
"Kiếm Vũ, mạnh nhất là ở nơi sa trường."
"Múa xuyên trận địch, đối đầu vạn binh."