Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !?

Chương 236: Sói Trắng




Chương 236: Sói Trắng

Vừa về đến nhà.

Hai người đã thấy một người nữ với mái tóc vàng kim, mặc trang phục ngự y Triều Đình, cùng người hầu đi theo cùng một rương lớn, nhìn qua được chạm khắc rất mỹ lệ đang đứng chờ tại cửa.

"Xin lỗi... Hai vị là ?" Ninh Nhật mở lời.

"Ồ...? Ngài có phải là Ninh Nhật không?" người nữ kia lập tức mở lời.

"Phải. Ta là Ninh Nhật."

"Tốt quá, tôi chỉ sợ sai địa chỉ ! Xin giới thiệu, tôi là Hyndla - một ngự y Triều Đình. Anh có thể gọi tôi theo tên phương Đông là Chi Lan."

"Tôi được Triều Đình phái đến chữa trị cho anh."

"...Được, Chào cô Chi Lan. Mời vào."

Ninh Nhật chắp tay chào.

Ninh Nhật gốc có nghe qua cái tên này rồi.

Minh Nhật thì lại càng hiểu hơn.

Hyndla - Chi Lan.

Ngự Y Triều Đình là cô ta khiêm tốn thôi.

Mọi người hay gọi cô ta là Thánh Nữ Triều Đình.

Hyndla là người từ Thánh Quốc.

Là một Thánh Nữ nhưng đã rời bỏ Thánh Quốc vì một lý do nào đó không rõ.

Hiện tại đang làm công việc Ngự Y.

Gương mặt của cô ta mang nét phương Tây, nhưng lại không trông già, có phần như thiếu nữ hơn.

Dù hắn biết hẳn cô ta không phải đôi mươi.

Vì khoản 20 năm trước khi làm nhiệm vụ ở Thánh Quốc, hắn đã thấy một Thánh Nữ tương lai, Hyndla rồi.

Trông cô ta lúc đó đã là một cô bé cỡ 5-6 tuổi.

Bây giờ chắc cũng tầm 25 đổ lên ?

Thế nhưng, có một thứ từ người này làm hắn hứng thú hơn nữa.

Chi Lan và người hầu cùng bước vào.

Người hầu kia vừa đặt rương xuống đã được Chi Lan cho cáo lui.

"Được rồi. Theo ghi chép, anh bị Nội Lực Phong và Nội Thương ?"

"Tôi còn bị Nguyền Rủa nữa." Ninh Nhật gật đầu.

"Nguyền Rủa...!? Được rồi." Nàng gật gật đầu.

Tố Hinh cũng ngạc nhiên, nhưng nhìn Chi Lan, nàng có chút yên tâm.

May mắn là Ninh Quân phái người này đến.

Ngự Y Triều Đình sẽ không giải quyết được Nguyền Rủa.

Nhưng Thánh Nữ thì khác.

Cái chức nghiệp này sinh ra là để khắc chế lời nguyền.

Cũng vì thế nên nàng ta chỉ ngạc nhiên tí rồi ghi chép lại thôi.

Dăm ba cái nguyền rủa, xử lý không khó.

"Được rồi, trong rương này là các dược liệu cậu yêu cầu. Tôi và các ngự y cũng xem qua phương thuốc, không có vấn đề gì."

"Thế nhưng chưa được qua kiểm tra, tôi đề nghị cậu uống một liều nhỏ kiểm tra trước, sau đó tăng liều dần."

"Không cần đâu." Ninh Nhật lắc đầu.

Hắn rút ra tờ giấy và thả những dược liệu hắn mua từ Aeterfloris lên bàn.



"Phương thuốc này tôi hoàn toàn có lòng tin. Nếu có chuyện gì tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm. Thay vào đó cô hãy giúp tôi chế tạo thêm loại dược phẩm này."

Chi Lan nhìn các dược liệu và tờ giấy ghi cách chế tạo.

"...Tôi có thể hỏi tại sao anh lại có thứ này không ?"

Chi Lan rất ngạc nhiên.

Phương thuốc này không phải là của phương Đông.

Cách viết, cách chế tạo, đều là phong cách của phương Tây.

"Rất tiếc là không, người đưa tôi nó muốn giữ bí mật."

Chi Lan gật đầu, không hỏi thêm.

Mấy cái phương thuốc này, với kỹ thuật của nàng, có tay là được.

Nhưng nàng chưa từng thấy chúng được ghi trong sách.

Điều này thật sự làm nàng hiếu kỳ.

"Được. Tầm 1 tiếng là xong. Anh chờ tôi nhé."

Chi Lan bước ra sân biệt viện, mở một cánh cổng không gian mà đi vào.

Không phải ai cũng có thứ này.

Không Gian Bỏ Túi.

Chắc hẳn bên trong là phòng thí nghiệm, chế tạo thuốc của nàng ta.

Ninh Nhật cũng không nghĩ nhiều, nhìn sang Tố Hinh.

"Tố Hinh, liên lạc giúp ta ngay nhé. Chúng ta cần phải gặp được Thiên Ma trước tối nay."

Tố Hinh gật đầu, vội chạy vào phòng mình.

Cầm ra một chiếc hộp nhỏ.

Ở trên hộp còn được viết lên, "Vật quan trọng của Tố Hinh"

Nhưng nét chữ này.

Minh Nhật nhận ra.

Là của Hồng Mân.

Chiếc hộp trông cũng cũ.

Hẳn là nàng ta làm cho Tố Hinh lúc nàng còn bé.

Nàng mở ra.

Hắn nhìn vào.

Bên trong có vài thứ.

Nhưng thứ đầu tiên hắn thấy, là một chiếc vòng tay.

"Ngươi không đeo nó vào sao?"

"Ninh Gia biết về chiếc vòng này, thường ngày đeo nó vào thì quá nguy hiểm." Tố Hinh lắc đầu.

Ninh Nhật gật đầu.

Hắn nhìn sang những thứ khác.

Một chiếc bông tai với mảnh gỗ chạm khắc Hoa Nhài.

Hẳn là Mân Côi làm cho nàng ta.

Cũng là vật thuộc dạng không nên đeo vào.

Hắn bật cười.

Nhưng.



Chỉ một chốc sau đó, nụ cười có chút tắt đi.

Hắn thấy một chiếc bông tai khác.

Khắc trên đó là một con sói.

Vật này tượng trưng cho tên của một người con trai trong bộ lạc.

Tố Hinh để ý được ánh mắt của Ninh Nhật.

Cầm nó lên bằng hai tay mà giơ ra trước mặt Ninh Nhật.

"...Vật này, vốn dĩ là của Ninh Nhật."

"Tố Hinh giữ chờ một ngày Ninh Nhật biết chuyện, sẽ trao cho ngài."

Hắn nhìn vật kia.

Phần Ninh Nhật trong hắn cảm động.

"Đa tạ."

Cầm lấy chiếc bông tai khắc gỗ kia.

"Đây là Sói Tuyết ?"

Một loài động vật thường gặp

Tố Hinh lắc đầu.

"Hồng Mân đại nhân bảo, đây là Tử Thần."

Ninh Nhật ngây người.

Nhà các ngươi có bệnh ?

Đây là Sói - Tử Thần của Bộ Lạc Dã Lang !?

Tên cha có một chữ Tử.

Đặt luôn tên con là Tử Thần ?

"Hồng Mân đại nhân bảo..."

"Lúc Ninh Tử đại nhân mất."

"Nàng chạy đến, ôm ngài ấy trong lòng."

"Giây phút cuối đời..."

.

.

.

Ninh Bảo và người của Ninh Gia đã rời đi.

Tu vi đã biến mất.

Ninh Tử xác định là phải c·hết.

Bọn chúng còn có việc, nên gấp rút rời đi.

Lúc này pháp tắc của Ninh Tử mới kết thúc.

Hồng Mân nước mắt đầy mặt, nức nở mà đến, ôm hắn vào lòng.

"Ninh Tử...! Chờ một chút...! Cố thêm một chút ! Nhất định sẽ cứu được chàng."

Nàng hoảng loạn, sợ hãi.

Ninh Tử mắt chỉ mở được một chút.

"Mân Côi..."

"Ta..."



"Ta thấy một con sói trắng..."

"Ban nãy nó dụi dụi mũi của nó vào người ta."

"...Đó có phải là."

"Vậy có nghĩa là, ta đã bảo vệ được hai mẹ con rồi phải không ?"

Hắn mỉm cười.

Bàn tay nhẹ đặt lên má nàng.

Nhưng không được nửa giây, đã lụi tàn.

Để lại Hồng Mân trong tuyệt vọng đêm ấy.

Ninh Tử nhìn nàng ôm thân xác hắn.

Cùng một con sói trắng dùng răng cắn cáo hắn, kéo kéo đi.

Ninh Tử đau lòng, nhưng đành phải quay đi.

"Sói trắng, ta hỏi ngươi một chút."

"Có cách nào, để cho ta tiếp tục bảo vệ họ không?"

.

.

.

"Mân Côi. Ta thấy sói trắng."

"Vậy có nghĩa là, ta đã bảo vệ được hai mẹ con rồi phải không ?"

Ninh Nhật có chút bất ngờ.

Ninh Tử... thấy Sói Trắng ?

Nhưng hắn là người của Ninh Gia mà ?

Vốn dĩ Tử Thần mà hắn thấy phải là một người mặc áo choàng đen chứ ?

Ninh Nhật vô cùng khó hiểu.

"Tốt quá rồi." Tố HInh mỉm cười.

"Sao thế-!?"

Tố Hinh ngã người nàng vào lòng hắn.

"Tố Hinh cảm thấy nhẹ lòng."

"Không phải giấu diếm chuyện gì với Ninh Nhật đại nhân nữa rồi."

"...Tố Hinh luôn thấy có lỗi."

Ninh Nhật đỏ hết cả mặt.

Khốn kiếp !!!

Lại mắc bẫy của Hắc Y Hội !

Thế nhưng hắn vẫn đưa tay lên mà xoa đầu nàng.

"Được rồi, tạm cất chiếc vòng."

"Chút nữa Chi Lan xong việc, ta sẽ đi."

Tố Hinh gật đầu.

"Vật này chỉ có một người có thể dịch chuyển đến chỗ Hồng Mân đại nhân. Nên đại nhân chút nữa hãy đeo vào."

"Tố Hinh không đi theo được."

Ninh Nhật nhìn nàng.

Gãi gãi cằm.

"Ta nghĩ là ta có cách."