Chương 232: Ấn Ký Của Schurke
"Đinh Đạt, việc ông nói, là thật sao?"
Âm thanh phát ra trong đại điện của nhà họ Ninh.
Đinh Đạt đang quỳ xuống bái kiến.
Nếu không biết thân phận, sợ là mọi người sẽ tưởng đây thực sự là Hoàng Đế.
"Vâng ạ... thần không dám dối gạt người."
NInh Quân nhìn phương thuốc vừa được người hầu dâng lên.
Nó có ghi kèm cách sử dụng và lý do dược liệu có tác dụng.
Đọc qua thì không có vấn đề gì.
"...Trưởng tộc. Tôi nghĩ không nên vội vã. Nguồn gốc của phương thuốc này vẫn không quá đáng tin."
"Lý giải nghe có thể hợp lý, nhưng nhất định phải điều tra kỹ trước cho Ninh Nhật sử dụng."
"Ninh Nhật dù gì cũng từ là thiên tài trong gia tộc, việc có khả năng giúp cậu ta chữa được bệnh, nhất định phải làm, nhưng phải điều tra kỹ phương thuốc này đã."
Ninh Quân nhìn hắn.
"Vậy ngươi nghĩ tốn bao lâu để xác thực phương thuốc này ?"
Người kia ngay lập tức cúi đầu mà đáp.
"Để cho ngự y triều đình kiểm định, sau đó đưa cho các vị y sĩ nổi tiếng kiểm tra, sau đó tìm một người bị Nội Lực Phong để dùng thử."
"Khoản 1 năm." Hắn ta ngay lập tức đáp.
Một trong những người ngồi ở các hàng ghế xung quanh lên tiếng.
Đinh Đạt im lặng mà liếc hắn.
Có chút khó chịu
Hắn là chủ nhân của Ba Động.
Cũng là kẻ từ xưa đến nay căm hận Ninh Nhật.
Ninh Bảo.
Tất nhiên lời lẽ từ miệng hắn nghe có vẻ như quan tâm.
Nhưng thực chất là để ép Ninh Nhật bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để tu luyện.
Ninh Nhật năm nay 17.
Hắn chỉ còn 1 năm có thể tham dự tỷ thí trong gia tộc để hưởng tài nguyên gia tộc ban cho.
Người trong Ninh Gia khi đủ 18 tuổi sẽ bắt đầu đi lính.
Bỏ lỡ thời điểm này, Ninh Nhật nhất định sẽ bị tụt lại phía sau rất nặng nề.
"Bẩm Ninh Quân đại nhân... Thần nghĩ không cần phải đến mức như vậy. Theo tiêu chuẩn thì chỉ cần đem lên cho ngự y kiểm duyệt là được, không quá 3 ngày."
"Đinh Đạt." Ninh Bảo nặng giọng.
"Đừng có quá phận. Chuyện trong Ninh Gia, không đến lượt ngươi đưa ra ý kiến."
"Ninh Nhật là con cháu Ninh Gia, vì sơ suất của ngươi mà xảy ra mệnh hệ gì thì mười cái đầu của ngươi cũng không đền tội được."
"Là thần ngu dốt." Đinh Đạt nghiến răng, nhưng không nói gì thêm.
Hắn chỉ muốn nói ra, để Ninh Quân có cân nhắc thôi.
Nếu Ninh Quân để Ninh Bảo lo liệu việc này. Ninh Nhật chỉ có đường c·hết.
Chưa nói ngự y và y sĩ của hắn có phê duyệt hay không.
Dược liệu tới tay Ninh Nhật cũng không bảo đảm được.
Ninh Quân nhìn tờ phương thuốc.
Hắn cũng biết Ninh Bảo ghét Ninh Nhật.
Nên từ đầu hắn cũng không định sẽ làm xác thực tới 1 năm như vậy.
Nếu theo bình thường, lời nói của hắn xác nhận không sai.
Chữa trị cho con cháu Ninh Gia, thực sự không được bất cẩn.
Thế nhưng Ninh Gia chú trọng tài năng một người.
Nếu để 1 năm, Ninh Nhật sẽ phải đi lính ngay, tương lai của hắn sẽ rất bị hạn chế.
Thế thì không được.
Vừa tốn tiền mua dược liệu, vừa không bồi dưỡng ra một người tài năng.
Đấy là thua thiệt của gia tộc.
Theo kinh nghiệm của Ninh Quân, phương thuốc này không có điểm gì để bắt bẻ.
Hắn lật mặt sau của phương thuốc.
Bất chợt mở to mắt.
"Đinh Đạt."
"Có thần ạ." Ông lập tức chắp tay, cúi đầu.
"Lập tức mua những dược liệu này và cho mời ngự y đến biệt viện của Ninh Nhật, chữa trị cho hắn."
"...Tuân lệnh !" Đinh Đạt bất ngờ.
"Tộc trưởng !" Ninh Bảo lập tức lên tiếng.
Hắn không ngờ Ninh Quân đại nhân lại lập tức cho sử dụng phương thuốc !?
"Không nên làm như vậy ! Lỡ Ninh Nhật vì bất cẩn này mà xảy ra hệ trọng gì, đều là tổn thất cho Ninh Gia !"
Ninh Quân lười nhìn hắn.
Ninh Bảo có công với gia tộc suốt bao nhiêu năm qua là không thể chối cãi.
Nhưng tính cách của Ninh Bảo thì hắn không nuốt nổi.
Khó có thể trọng dụng.
Đặt tư thù cá nhân lên trên tất cả.
"Ninh Bảo."
"Ta làm gì, cần hỏi ý kiến ngươi sao?"
Ninh Bảo giật mình.
Sát khí tỏa ra từ người hắn tựa hồ như áp chế tất cả những người ở đây.
Ninh Bảo còn không thể nhúc nhích môi để nói gì.
Hắn thở dài.
"Coi như là vì ngươi là người trong tộc, nhắc nhở ngươi một tiếng."
Ninh Quân lật mặt sau tờ giấy, giơ lên cho hắn xem.
Một trang giấy trắng, ngoại trừ một chữ S cùng 3 đường gạch chéo như móng vuốt cào ngang.
"Các vị không có cơ hội liên lạc trực tiếp với hắn ta, nên các vị không biết điều này."
"Đây. Là chữ ký của Schurke."
"...Schurke ! ?" Ninh Bảo cả kinh.
Những vị trưởng lão trong tộc khác cũng bắt đầu xầm xì.
Không ai trong đây là không biết Schurke.
Vị trí của Ninh Gia có được bây giờ, cũng là nhờ có Schurke nhúng tay vào.
"Schurke là người cho Ninh Nhật phương thuốc !?" Đinh Đạt hoảng hốt.
Hắn nổi tiếng là một tồn tại vô địch, một tồn tại trong những câu cổ tích của Nhất Thế.
Có thể gọi là ông ba bị của thế giới này.
Tại sao hắn lại đưa đơn thuốc này cho Ninh Nhật !?
"Từ lúc Schurke đưa đơn thuốc này cho Ninh Nhật, ta nói thẳng luôn."
"Đơn thuốc này có hiệu quả hay không, về cơ bản chúng ta không cần phải quan tâm."
"Nếu Schurke muốn Ninh Nhật sống c·hết ra sao, rất tiếc, chúng ta không làm gì được."
"Hắn biết phương thuốc này sẽ được đưa lên ta, nên mới ký tên vào."
"Nếu ta nhìn chữ ký này mà còn không thực hiện, ta không biết Ninh Gia sẽ xảy ra chuyện gì đâu."
Ực.
Đinh Đạt có chút hoảng sợ.
Ninh Nhật đại nhân.. sẽ không sao chứ ?
Hiện tại, Ninh Gia có thể nói là đang ở đỉnh cao của gia tộc.
Dù rằng Triều Đình còn hiện hữu.
Nhưng tất cả quan viên, đại gia tộc của phương Đông.
Đều hiểu rõ.
Hoàng Đế chỉ để làm cảnh.
Kẻ thực sự nắm quyền là Đại Tướng Quân - Ninh Quân.
Tất cả là nhờ Schurke và vị thần tiên trong giấc mộng của ngài.
Thế nên việc đối đầu với họ, chỉ có c·ái c·hết.
"Đinh Đạt, ngươi đi làm đi."
"Tuyệt đối không được xảy ra bất cẩn gì."
"...Thần tuân lệnh !" Đinh Đạt lập tức cầm tờ giấy mà đi.
Ninh Bảo lúc này thì trợn to mắt mà hoảng sợ.
"...Tộc trưởng, đó thực sự là chữ ký của Schurke ? Không phải chữ ký giả ?"
"Ta xác thực." Ninh Quân gật đầu.
"Thế nên nếu ngươi thông minh, thì bỏ tư thù đi. Việc này ngươi không nắm vào tay được nữa đâu."
Ninh Bảo cắn răng.
Tức giận.
Hắn rất tức giận.
Tại sao !?
Ban đầu khi Ninh Nhật mới sinh, hắn bồi dưỡng Ninh Nhật như con của mình.
Bởi vì hắn biết Ninh Nhật dù gì vẫn là con của Hồng Mân.
Nếu hắn đối tốt với Ninh Nhật, Hồng Mân nhất định cũng sẽ không ghét bỏ hắn.
Thế nhưng...
Đứa trẻ đó càng lớn lên.
Nó lại càng giống Ninh Tử.
Nhìn tài năng của nó được bộc lộ ra, nhìn nó ngày một lớn lên tài giỏi.
Phần "Yêu" đối với Hồng Mân trong Ninh Bảo ngày một vơi đi.
Để phần "Hận" đối với NInh Tử lấn át.
Hắn muốn hủy diệt đứa trẻ đó.
Cho nó trở thành một phế vật giống như cha nó.
Thế mà giờ đây, nó vẫn có cơ hội một lần nữa trở mình ?
Hắn không thể tự tay g·iết Ninh Nhật.
Không nói đến Ninh Gia tuyệt đối sẽ làm mọi cách điều tra.
Hồng Mân cũng nhất định sẽ đổ cơn thịnh nộ của nàng ta lên Ninh Gia.
Và bây giờ.
Schurke cũng nhúng tay vào.
Càng nghĩ, hắn càng tức giận.
.
.
.
Buổi bàn bạc kết thúc.
Ninh Bảo lập tức rời đi.
Hắn đưa một vật cho người hầu của hắn.
"Đem thứ này trao cho Ninh Thi Dao."
"Bảo nàng ta tu luyện cho tốt."
Ninh Nhật.
Chờ đó.
Đừng tưởng ta không thể làm gì được ngươi.